Sáng sớm hôm nay, Đồ Linh Trâm phá lệ chủ động đến tìm Vương Thế Lan.
Tháng mười mát mẻ, Vương Thế Lan cùng Ô Nha ở trong viện nâng chén đối ẩm, rượu qua ba tuần liền thấy Đồ Linh Trâm tiến .
Vương Thế Lan suýt nữa phun ngụm rượu trong miệng, thả cốc trời, tán thưởng: “Bản vương chắc nhầm chứ, hôm nay mặt trời mộc phía Tây ?”
Ô Nha lên hành lễ, Đồ Linh Trâm phất tay để xuống.
Vương Thế Lan cầm cốc đầy rượu đang đưa cho nàng, Ô Nha đưa tay ngăn cản. Hắn dùng âm thanh ám ách : “Tiểu chủ công uống rượu.”
Nói xong lấy ly rượu từ tay Vương Thế Lan, ngửa cổ nàng uống, động tác quen thuộc mà tiêu sái.
“Không uống rượu mà còn đến chỗ .” Vương Thế Lan híp híp đôi mắt đào hoa, mà như : “Nói , chuyện gì nhờ đây?”
“Người hiểu ngươi còn ai.” Đồ Linh Trâm cũng khó chịu, hào phóng nở nụ : “ là chuyện hướng ngài thỉnh giáo.”
Mê Truyện Dịch
Vương Thế Lan thế mời: “Cứ .”
Đồ Linh Trâm nở nụ , ôn thanh : “Ta hỏi vương gia, nữ nhân bình thường thế nào mới thể khiến nam nhân thích?”
Nghe , khóe miệng Vương Thế Lan trong nháy mắt cứng nhắc. Hắn miết miết quạt giấy trong tay, Đồ Linh Trâm một lúc , lên tiếng : “Vì đến hỏi , chẳng lẽ trong mắt ngươi bản vương chỉ hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt thôi?”
“Vô tình mạo phạm , chỉ là ngươi hiểu hơn thôi.” Đồ Linh Trâm chân thành : “Huống hồ A Anh tuổi còn nhỏ hiểu chuyện, những còn đều là hán tử thô ráp. Người cận với chỉ còn mỗi ngươi là phong nhã, mới mặt dày đến hỏi ngươi.”
Có lẽ câu ‘ cận với ’ khiến hài lòng, sắc mặc hớn hở. Hắn buông mắt nhấp ngụm rượu, lúc mới : “Bản vương gì cũng suýt nữa là phu quân của ngươi, ngươi mặt thỉnh giáo thế nào để vui vẻ với nam nhân khác, sợ đau lòng hả?”
“Xin .” Đồ Linh Trâm rũ mắt, nghiêm túc : “Nếu ngươi cảm thấy khó xử, sẽ hỏi nữa.”
“Ngươi vẫn như , thẳng thắng đến đáng yêu, đến một câu dối cũng . Bản vương bên cạnh ngươi đủ trăng đủ , mà là vì sáng nhất, từng nghĩ cứ mà ngắm ngươi cả đời cũng , ai một ngày nào đó bằng một cách kỳ diệu nào đó ngươi trở thành thứ của riêng .”
Hắn dùng quạt gõ lên cằm , con chuyển động, ý gõ: “Thực sự là bản vương cam lòng! Bản vương ghen , bản vương thèm với ngươi, thèm tác thành ngươi với !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-82-hon-quan-si-tinh.html.]
“Thế Lan.”
Đồ Linh Trâm lên tiếng, là đầu tiên gọi tên .
Nàng khẽ mỉm , mắt long lanh như hoa: “Trên trời trăng, đất vạn vật chúng sinh, thể ngươi là ngôi sáng nhất nhưng tuyệt đối là độc nhất, đừng tự ti.”
Vương Thế Lan nâng chén, đăm chiêu nàng.
“Ta cũng ham sáng, cần vinh, yêu, gia đình bảo vệ, bất quá chỉ là bình thường mà thôi. Trước hiểu yêu là gì, bây giờ nhận liền tâm ý đối với , trong lòng còn chỗ cho nào khác.”
Nàng tiếp: “Ngươi cho ấn tượng đầu tiên là phóng túng phong lưu gì trói buộc, nhưng quen lâu ngươi là cực kỳ ôn nhu, trọng tình trọng nghĩa. A Trâm tài cán gì, thể diễm phúc chứ.”
“Tiếp theo, ngươi sẽ khuyên ‘thiên hạ thiếu gì cỏ thơm’ hả?” Vương Thế Lan đưa tay ngăn nàng tiếp, ánh mắt nhẹ nhàng rơi chén rượu, ngóng bóng nàng trong chén: “Đáng tiếc thiên hạ nhiều cỏ thơm cũng khó mà động lòng .”
“Sẽ .” Đồ Linh Trâm nghiêm túc , nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi như , xứng đáng .”
Vương thế Lan nhẹ một tiếng, ý môi giảm nhưng trong mắt thêm vài phần thâm trầm, như thật như giả : “Chi bằng, ngươi gả A Anh cho bản vương .”
Đồ Linh Trâm sững sờ, lập tức lắc đầu: “Đây là chuyện đùa. A Anh là , là vật thể thuận tay đưa, nếu như ngươi thật tâm đợi nàng liền thừa biện pháp để nàng đón nhận.”
Vương Thế Lan nắn chén rượu, .
“Ngươi xem , vốn là đến thỉnh giáo để sống hòa hợp với tình lang cuối cùng thành mấy chủ đề loạn xì ngầu.” Đồ Linh Trâm khổ, lên : “Hắn sắp tan triều về nhắc nhở dùng bữa, cáo từ !”
“A Trâm.” Vương Thế Lan gọi nàng.
Đồ Linh Trâm xoay .
Vương Thế Lan nàng thật sâu, như đem bóng hình nàng khắc trong lòng. Sau đó giãn mày, môi nhẹ, thong thả triển khai một nụ phóng túng: “Nữ tử bình thường trái tim nam nhân từ dày . ngươi mà, chỉ cần chả chuyện gì cũng ôm ôm tiểu sư khen khen mấy câu, nhất định sẽ hạnh phúc lên trời .”