Thật lâu nhận hồi đáp, ánh mắt Lý Phù Dao dần dần lạnh xuống, cứ thế ôm lấy nàng, cúi đầu xuống nàng, giữa trán là nét sầu bi khó xóa , trong ánh mắt vài phần van lơn.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng, như thể thiêu đốt tất cả. Đồ Linh Trâm chút chịu nổi, luống cuống đẩy , xoay hướng về phía cửa.
Nàng cần tỉnh táo một chút.
“Sư tỷ!” Lý Phù Dao đột nhiên khẩn thiết gọi nàng.
Đồ Linh Trâm ngoái đầu , biểu hiện Lý Phù Dao vô cùng hoảng loạn. Hắn thẳng tắp tại chỗ tựa hồ đến gần nàng, kiêng kị, chỉ thể nghiêng , uy khuất : “Sư tỷ, tỷ đừng .”
Hai mắt ân ẩn nước mắt, phảng phất mênh mông. Rõ ràng là nam nhân uy nghiêm như thế lúc vẻ đáng thương thật khiến đau lòng. Đồ Linh Trâm mềm nhũn, trầm mặc chốc lát, miễn cưỡng nở nụ : “Ta . Ta ngủ bên ngoài, ngươi để an tĩnh một .”
Đi hai bước, nàng nhịn đầu , Lý Phù Dao vẫn khoác lên tấm áo đơn bạc, thể vẫn nghiêng nghiêng tại chỗ. Thấy nàng đầu, đôi mắt u ám sáng lên, như thế bé con cho kẹo thẹn thùng nở nụ .
Đồ Linh Trâm cũng : “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Yêu nàng như ánh mặt trời gay gắt, yêu nàng như bụi trần bi ai. Mỗi nàng xoay đầu đều khiến lòng tan nát, mỗi nàng xoay đầu khiến lòng say mê.
Hai cách một tấm bình phong, đều trải qua một đêm mất ngủ, mở mắt chờ bình minh.
Sáng sớm, Mộc Hương và các cung tỳ khác hầu hạ Lý Phù Dao rửa mặt y phục. Thấy Đồ Linh Trâm vẫn rời giường, Lý Phù Dao hiệu nô tỳ im lặng miễn quấy nhiều nghỉ ngơi.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lý Phù Dao cho cung tỳ lui hết, một giường nàng lâu, ngắm khuôn mặt nàng, tựa hồ xóa nét nhăn khinh sầu giữa trán nàng. Một lúc , cuối cùng cũng thở dài một cái.
Thực Đồ Linh Trâm sớm tỉnh . Nàng đối mặt với Lý Phù Dao thế nào, đành trốn trong chăn giả ngủ, chờ đến lúc Lý Phù Dao lâm triều, nàng mới nặng nề bước xuống giường.
Một lúc , Lý Phù Dao về, phát hiện gian giường nhỏ bên ngoài điện trống , chỉ còn một tờ giấy. Lý Phù Dao khẩn trương chạy đến giường lấy tờ giấy lên , thấy mấy nét chữ quen thuộc, rằng: Hồi phủ ít ngày sẽ về, đừng nhớ quá. Đồ Linh Trâm.
Này là gì đây? Hắn đáng sợ ? Một trải qua sinh tử cũng sợ tránh như tránh tà?
Lý Phù Dao tức giận đến buồn , vò tờ giấy , bước điện quát lên: “Người !”
Thị vệ lập tức chạy đến: “Bệ hạ gì phân phó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-70-hon-quan-si-tinh.html.]
“Chuẩn xe, đến Đồ phủ!”
Nói đoạn, chút bực cốc , lúc mới vẫy tay, mệt mỏi : “Thôi , lui xuống !”
Kể từ khi trị xong Lâu Tần, hoàng quyền đang thịnh, thị vệ thể gì khác hơn là cúi đầu lui xuống.
Lai Nghi điện lúc im ắng lạ thường, Lý Phù Dao ngã lên giường nhỉ. Hắn một tay giữ trán, một tay mở tờ giấy vò mai nãy, dần dần vuốt . Hắn dán mắt nét chữ quen thuộc, lúc mới nhẹ, trùm tờ giấy lên mắt, che hai mắt đang tràn ngập bi thương.
Không thấy hình ảnh nàng, thấy nụ nàng, Lai Nghi điện tựa hồ so với ngày còn tịch mịch hơn.
Mê Truyện Dịch
….
Mà lúc bên trong Đồ phủ.
Đầu hạ ve kêu rả rích, Đồ Linh Trâm lơ đãng bưng lấy cầm bánh ngọt lên, ngắm sen trong hồ đến ngẩn . Ô Nha và Đồ Anh qua mặt nàng cũng nửa điểm phản ứng.
Trong ký ức của ,Đồ Anh từng thấy sư tỷ hồn bay phách lạc như bao giờ. Nàng cùng Ô Nha nàng, nàng vẫn chút để ý.
Đồ Anh thở dài, duỗi tay huơ huơ mặt nàng, lo lắng : “A tỷ, ngươi tâm sự ? Không bằng , đừng giấu trong lòng mãi.”
Đồ Linh Trâm lúc mới bình tĩnh , mắt bánh ngọt trong tay như nướng nó nữa bằng. Qua lâu lâu , nàng mới nhăn mày, ngước Đồ Anh, nghiêm túc thỉnh giáo: “A Anh, xem thích một …là cảm giác thế nào?”
Ve sầu thanh thanh, gió nhẹ thoang thoảng, bốn phía vắng lặng.
Một lúc , Đồ Anh và Ô Nha cùng lùi một bước như thể tin .
Đồ Anh kinh ngạc tỷ tỷ: “A tỷ…ngươi trong lòng ?”
Đồ Linh Trâm một mặt nghi ngờ: “Người trong lòng là gì?”
“Ngươi…ôi!” Đồ Anh suy nghĩ một chút, thêm kinh nghiệm bản , chững chạc : “Người trong lòng chính là mà tỷ yêu thích . Ngươi thấy sẽ thấy vui vẻ, thấy sẽ nhớ nhung, thương sẽ đau lòng, khổ sở sẽ khổ sở, đến gần ngươi lâu ngươi sẽ thấy loạn nhịp…ngươi sẽ tự giác đem tất cả hỉ nộ ái ố của bản ký thác lên , dù ăn no mặc ấm cũng sẽ biến thành nỗi lo của tỷ.”