Cảm giác hô hấp của Ô Nha cũng đang run rẩy, Đồ Linh Trâm cũng cảm thấy sống mũi cay cay. Nàng vỗ vỗ lưng an ủi, : “Ta biến thành bộ dáng , vẫn nhận ?”
Ô Nha buông nàng , kéo vải đen che mặt xuống. Trong bóng tối rõ , chỉ ánh mắt của Ô Nha vẫn phát ánh sáng hưng phấn.
Hắn ngửi một cái, âm thanh khàn khàn cơ hồ rõ: “Ánh mắt của , mùi hương, đều y như đúc .”
Thật hổ danh là thích khách Tây Vực, chỉ ánh mắt cùng mùi hương phát hiện . Đồ Linh Trâm vỗ vỗ vai , phảng phất như những ngày cùng kề vai chiến đấu, nàng hỏi: “Tiểu thì , con bé vẫn khỏe chứ?”
“Nàng , ở Vĩnh An, hai ngày nữa sẽ đến Trường An. Muốn dẫn nàng đến gặp chứ?” Trầm mặc chốc lát, Ô Nha :
“Sau khi , nàng đau lòng, một mực đòi báo thù cho .”
“Ta bây giờ là cung nữ, khiến Lý Phù Dao chú ý, trong thời gian ngắn lẽ thể rời khỏi cung. Ngươi cho A Anh vẫn còn sống là , để nàng an tâm.” Dừng một chút nàng đổi đề tài: “Ngươi hôm nay là ám sát Tần Khoan báo thù cho ?”
Ô Nha ngầm thừa nhận.
Đồ Linh Trâm : “Trước tiên đừng hành động. Oan khuất của Đồ thị giải , tiên đế và phụ c.h.ế.t nhắm mắt. Nếu cứ mà g.i.ế.c Tần Khoan thì quá dễ dàng cho ! Kế hoạch của là tiên ẩn trong cung, thu thập chứng cứ, một ngày nào đó sẽ cho Tần Khoan bại danh liệt sống bằng chết!”
Trong bóng tối, Ô Nha gật đầu đáp ứng, tín nhiệm. Cặp mắt xanh vốn lạnh lẽo mặt Đồ Linh Trâm vô cùng ôn hòa trung thành.
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: “ , ngươi ba năm nay Lý Phù Dao xảy chuyện gì ? Sao tính tình đổi nhiều như ?”
Nghe tên Lý Phù Dao, thể Ô Nha lập tức căng thẳng, hiện trạng thái phòng , cắn răng, sát khí hừng hực: “Người chết, đầu Lâu Hạo c.h.é.m xuống dâng đến mặt Lý Phù Dao, đến nước mắt cũng nhỏ một giọt, lệnh đem thể riêng, phơi thây ngoài thành. Ta cùng thủ hạ liều mạng cũng chỉ thể đoạt thể , đem an táng chân núi.
Không lâu nhiễm bệnh sắp chết, Tần Khoan ý định nâng đỡ Tân đế khác, cư nhiên sống , chỉ điều như điên còn ngốc.”
“Điên ngốc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-7-hon-quan-si-tinh.html.]
Đồ Linh Trâm cảm giác tim căng thẳng.
Ô Nha gật đầu tiếp tục: “Có sợ quỷ, thường thấy quỷ đầu đòi lấy mạng . Ta từng lẻn cung lén một , quả nhiên mặt vàng như tờ giấy, gầy gò đến mức hình , thấy ai cũng la lớn… Sau đó, Tần Khoan còn đang ở cửa thành hoảng hốt tìm thuật sĩ trừ quỷ cho . Sau khi khỏi bệnh, liền tín nhiệm mỗi Tần Khoan.”
“... Diệt quỷ? Chỉ tín nhiệm Tần Khoan?” Đồ Linh Trâm gì hơn, khổ: “Nói như , Tần Khoan Đồ thị hành thích vua, là tội thần mưu nghịch, cũng tin …”
Mê Truyện Dịch
Mười năm , Đô Thành - Bắc Yên.
Tháng ba đầu xuân, đào ở Đại n hoa kết trái, mà lệch một chút về phía Bắc, Bắc Yên vẫn đang chìm trong rét đậm. Sáng sớm, đường phố Bắc Yên còn vẻ quạnh quẽ, chỉ mấy cửa hàng bán điểm tâm là lục tục mở cửa.
Đột nhiên, từ nơi nào đó phía Tây con phố truyền đến tiếng náo loạn tưng bừng, tiếp đến là tiếng quát lớn: “Con tin Đại n chạy trốn , mau đuổi theo! Bắt lấy !”
Nhất thời đao kiếm ma sát, tiếng ồn dứt bên tai, thậm chí còn vì náo động mà mắt nhắm mắt mở đẩy cửa mò ngoài hóng hớt.
Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, ngày càng gần. Một hài tử gầy yếu đột nhiên lao đầu hẻm, liều mạng chạy trốn vứt mấy cái sọt đường phía nhằm chậm bước truy sát của quân binh.
Mà lúc sạp bánh rán, Đồ Linh Trâm một cải trang nam tử đang gặm bánh nhân thịt thỏa mãn thở một ngụm bạch khí, tiện tay vứt cái bánh còn cho võ sĩ áo đen phía , hỏi: “Đây chính là hoàng Thái tử mà chúng tiếp đón?”
Võ sĩ áo đen híp híp đôi mắt xanh, đáp .
“Kế hoạch ban đầu là tập hợp ở phố Đông.” Đồ Linh Trâm nhẹ cong môi, mắt phượng long lanh linh động. Nàng : “Tại hạ một bước!”
Dứt lời, nàng xoay , nhẹ như yên tước bay lên nóc nhà, hướng về phía con tin Đại n.
Mà phía bên , tên con tin lưu vong quả nhiên sức cùng lực kiệt, dần dần binh giáp đuổi kịp, bức một ngõ cụt.
Thiếu niên gầy yếu con ngõ mặt, thở hổn hển, ngừng lùi về dán chặt chân tường, mãi đến khi thể lùi nữa, binh sĩ vây quanh…