Đồ Linh Trâm lúc mới lên tiếng: “A Anh tính cách thẹn thùng ngây ngô, khuyên Trường Sa Vương nếu ý gì thì đừng trêu chọc nó, nó sẽ cho là thật đấy.”
“Che chở đến ?” Vương Thế Lan thu điệu , nàng : “Thế hôn ước kiếp của chúng ?”
“Không tính.” Đồ Linh Trâm thản nhiên: “Vị hôn thê của ngươi ba năm c.h.ế.t .”
Vương Thế Lan vẻ tiếc hận lên: “Bây giờ chồng cũ của ngươi , ngươi tiễn ?”
Đồ Linh Trâm hờ hững: “Đi thong thả, tiễn.”
“Thật là độc ác nha!” Vương Thế Lan giả vờ ôm tim buồn bã bước khỏi phủ.
Đồ Linh Trâm bóng tiêu sái bước , hai má đỏ hồng, cuối cùng thở dài một cái.
Hoắc Thành Công cùng Ô Nha ở trong viện so chiêu, Đồ Linh Trâm cùng hàn huyên một hồi, bỗng thấy quản gia khom thông báo, Văn ngự sử đến.
« Văn Hoán Chi ? » Đồ Linh Trâm ngạc nhiên.
Đồ Anh sốt sắng, vội dặn dò quản gia : « Nhanh mời đại nhân , chúng lập tức đến ngay. »
Vết thương của Văn Hoán Chi đỡ ? Cung biến ngày , chỉ vì trách cứ Tần Khoan vài câu mà trúng tên, may mắn vết thương quá sâu, vẫn giữ mạng.
Đồ Linh Trâm theo đến gian chính, thấy Văn Hoán Chi chờ ở đó. Hắn lưng bức họa tường, mới qua mấy ngày gầy ít, cả cao gầy như thể thể ngã bất cứ khi nào.
Nghe tiếng bước chân, , lộ vẻ mặt thanh tú mà tái nhợt. ăn Hoán Chi lướt mắt Đồ Linh Trâm, thâm tình Đồ Anh phía thật lâu chớp mắt.
Đồ Linh Trâm tiếp tục thở dài, âm thầm kéo phía , Đồ Anh lúc mới bình tĩnh , hướng Văn Hoán Chi gật đầu thi lễ : « Văn Đại nhân trọng thương lành, mau ! Đại nhân đối với A Anh chiếu cố nhiều, đáng là chúng đến thăm hỏi, thật sự thất lễ ! »
Văn Hoán Chi lúc mới thu hồi ánh mắt, hướng Đồ Anh nhận lễ, khàn khàn giọng : A Anh cô nương cần khách khí, tại hạ là đến cáo biệt cô nương. »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-64-hon-quan-si-tinh.html.]
Đồ Linh Trâm đang pha hỏi : « Văn đại nhân ? »
Ánh mắt Văn Hoán Chi lúc mới chuyển đến Đồ Linh Trâm. Tựa hồ cảm giác nàng đang lo lắng, cố : « Đêm đó tuy trúng tên ngất nhưng chuyện của ngươi vẫn thấy….Hầu gia thể trở về, bất luận là đối với bệ hạ với A Anh cô nương đều là chuyện . »
Văn Hoán Chi : « Cung biến , Tần thị diệt vong. Bệ hạ nhân đức dù tha cho và gia mẫu nhưng tại hạ còn mặt mũi nào ở thành Trường An nữa, hôm nay xin bệ hạ từ quan. »
« Ngươi…Văn đại nhân định ? »Đồ Anh giấu vẻ sốt sắng, dùng đôi mắt long lanh Văn Hoán Chi.
Văn Hoán Chi dám thẳng nàng : « Trời đất rộng lớn, bốn bể là nhà, tùy duyên thôi. »
« Vậy còn thể gặp ? » Đồ Anh cúi đầu, chút bất an cùng e thẹn : « Năm nếu kịp thời cứu giúp, sớm mất mạng . Ơn trọng như núi, kịp báo đáp. »
« Chỉ là giúp chút ít xá chi. Hơn nữa giúp , vốn cầu báo đáp. » Văn Hoán Chi hít sâu một , ngẩng đầu Đồ Anh, mỉm ôn nhu : « A Anh cô nương xem như khổ tận cam lai, tại hạ cũng yên lòng. Cứ từ biệt, thanh sơn nước , ắt gặp ! »
Nói xong hướng Đồ Linh Trâm thi lễ, một lúc lâu mới thẳng lên, Đồ Anh thật sâu, đó khóe mắt ửng đỏ, bước nhanh khỏi phủ, như tráng sĩ quyết biệt, hề đầu .
…
Không qua bao lâu, Đồ Anh vẫn một mực hướng Văn Hoán Chi rời , mặt tràn nước mắt. Đồ Linh Trâm đau lòng lau nước mắt cho nàng, lên tiếng : « Không nỡ xa Văn Ngự sử ? »
Mê Truyện Dịch
Đồ Anh gật đầu, chôn mặt lòng n.g.ự.c tỷ tỷ, nức nở : « Huynh đối với dụng tình thâm nhất, ơn trọng như , đều . Chỉ là … báo đáp thế nào. Bây giờ , đến một câu giữ cũng nên lời. »
Bốn năm , Trạng nguyên Văn Hoán Chi đối với Đồ gia nhị tiểu thư nhất kiến chung tình, chỉ là là cháu ngoại Tần Khoan, vốn nên dây dưa với Đồ Thị, chỉ thể chôn sâu tình cảm tận đáy lòng, âm thầm bảo vệ nàng bốn năm.
Phần chân tình , đến đá cũng cảm động chảy nước mắt, huống chi là một Đồ Anh đa sầu đa cảm.
Đồ Linh Trâm xoa xoa đầu nàng, an ủi : « A Anh, dù chúng đều hiểu Văn Ngự sử là thanh liêm chính trực, nhưng ai cũng nghĩ . Thân là cháu trai của Tần tặc, tội nghiệt cả đời xóa , nếu tiếp tục lưu Trường An sẽ sống yên , hiểu chứ ? »