Hoắc Thành Công giữa màn mưa lau nước mắt, lắc đầu một cái.
Đồ Linh Trâm lảo đảo một bước, Đồ Linh Trâm vội bước lên dìu mẫu .
Hoắc Thành Công run rẩy giơ tay, một vài võ tướng quỳ phía dâng lên một chuôi đại đao, cho dù nước mưa gột rửa, vết m.á.u đao vẫn loang lổ, rõ ràng mắt. Đồ Linh Trâm trong lòng khó chịu đến cách nào hô hấp, nước mắt cuối cùng thấm đẫm khuôn mặt.
Nàng nhận , chuôi đao tám thước chính là Thu Minh đao, binh khí của phụ , đao còn còn, đao vẫn đây vong…
Hoắc Thành Công ngẩng mặt lên, tuổi trẻ kiên cường mà giờ đây tràn đầy nước mắt. Hán tử ngày thường chảy m.á.u vẫn bình thản giờ mắt đỏ ngầu, biểu hiện chật vật, khó khăn dùng hết sức lực , run giọng : “Phu nhân, tiểu chủ công, thuộc hạ đưa hồn Hầu gia về quê cũ…!”
“Ngươi cái gì….” Đồ Phu Nhân chân tay luống cuống, cả lảo đảo, đôi môi trắng xám vài đóng mở hai hàng lệ ngừng tuôn. Nàng đầu con gái cũng đang bi thống, thanh âm run rẩy khó : “A Trâm, …là ý gì?”
“Thuộc hạ vô năng!” Hoắc Thành Công nặng nề dập đầu, trán chạm đất, đất bi thống : “Ngày 9 tháng 10, Hầu gia lĩnh 3000 tinh binh vòng qua tuyết lĩnh, dự định từ Hàn Sơn bao vây quân doanh Mộ Dung Khác, ngờ… ngờ tuyến hành quân kẻ phản bội tiết lộ, Mộ Dung Khác mai phục Hàn Sơn, dùng hỏa dược gợi tuyết băng, 3000 tinh binh kịp chạy trốn, chôn tuyết dày…”
Hai vai Hoắc Thành Công run lên kịch liệt, nghẹn ngào một lúc lâu mới lấy hết dũng khí khàn khàn giọng: “Đồ Hầu gia…bỏ mạng nơi sa trường!”
Nghe hai chữ “bỏ mạng”, Đồ Phu nhân cuối cùng cũng mất hết sức lực, nàng bi thống nhắm mắt, chỉ cảm thấy trời đất như sụp xuống, như hút cạn sức lực, bất tỉnh trong lồng n.g.ự.c Đồ Linh Trâm.
“Phu quân…”
Lệ theo khóe mắt nàng chảy xuống, hòa cùng màn mưa.
….
Trận mưa triền miên dứt, kéo xuống một bức màn ảm đảm phủ khắp thành Trường An.
Đồ Linh Trâm 16 tuổi mặc đồ tang, tóc dài uốn lượn rối tung, giữa trán ghim khăn tang màu trắng chói mắt. Tay nàng cầm đại đao của phụ , từng bước tiến cung điện.
Tóc đen nước mưa thấm ướt dính mặt mũi tái nhợt của nàng, lộ cặp mắt vằn vện tia máu, sắc bén như dao, ác liệt như thể Tu La leo lên từ địa ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-58-hon-quan-si-tinh.html.]
“Sư tỷ!” Trước cửa Kim Loan điện, Lý Phù Dao hai mắt sưng đỏ bước nghênh đón nàng đẩy .
An Quốc Hầu tượng trưng cho hồn Đại Ân c.h.ế.t trận, đại quân của Mộ Dung Khác đang tiến quân thần tốc về Trường An êm như chốn . Kim Loan điện lúc chỉ là một mảnh nhơ nhớp, triều thần thì nơm nớp lo sợ, oán thán dứt.
Đồ Linh Trâm thả đại đao xuống đất, phát sinh tiếng trầm nặng nề. Nghe thanh âm, Kim Loan điện bỗng nhất thời im ắng đến mức thể tiếng kim rơi. Triều thần xoay hướng về nàng, bắt đầu phát sinh âm thanh nghị luận.
Mê Truyện Dịch
Tần Khoan híp híp mắt, khẽ quát: “Trưởng nữ Đồ thị, ngươi mang đao điện là chuyện gì?”
Không để ý đang chỉ trỏ, nàng đỡ đại đao, thẳng tắp quỳ xuống, hành lễ với Lý Bình Thu, âm thanh réo rắt như châu rơi, vang vọng cả Kim Loan điện: “Khẩn cầu bệ hạ, để thần nữ mang binh xuất chiến!”
“Cái gì?!”
Lời , như nhỏ dầu nước lạnh, cả triều đình xôn xao.
Lý Bình Thu kinh ngạc nửa ngày mới : “Ngươi ngươi đang gì ?”
Không để ý xem thường chửi rủa, Đồ Linh Trâm ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ lành lạnh: “Thần nữ lấy đất mất, g.i.ế.c Mộ Dung Khác, đoạt t.h.i t.h.ể phụ ! Khẩn cầu bệ hạ phái binh!”
Đại điện im lặng, ai dám phụ họa.
Chỉ Lý Phù Dao bước lên , quỳ gối bên Đồ Linh Trâm. Thiếu niên 13 tuổi một mặt nghiêm nghị, cùng nàng sóng vai mà quỳ, chút nghĩ ngợi trầm giọng : “Nhi thần nguyện đem chút sức lực của giúp sư tỷ!”
“Hoang đường!” Lâu Hạo vẫn thờ ơ nay kiềm chế , phất tay áo hừ lạnh: “Bây giờ tâm quân bất , Mộ Dung Khác thế như chẻ tre, ngay cả cũng thể chống , Đại Ân nay liên tục lụi bại, các ngươi một nữ nhân một đứa trẻ, bản lĩnh gì mà dám đối địch với mười vạn quân Bắc Yên?”
Dứt lời Lâu Hạo liếc mắt khinh khỉnh Đồ Linh Trâm và Phù Dao, đó hướng Lý Bình Thu chắp tay : “Nay quân Bắc Yên tới Hoàng Hà, ép thẳng đến Trường An! Thần kiến nghị tiên cầu hòa, chờ Đại Ân nghỉ ngơi dưỡng sức tính tiếp!”
Nhất thời, đám văn thần sợ c.h.ế.t liền xôn xao phụ họa, xin Lý Bình Thu bỏ cuộc, ngưng chống đối Bắc Yên.
“Cầu hòa?!” Lý Phù Dao dậy, nắn tay căm phẫn: “Chư vị cũng điều kiện cầu hòa là gì? Cắt đất bồi khoản! Hoàng HÀ chia rõ lãnh thổ, Đại Ân ngàn dặm đất, bách tính vô tội đều sẽ trở thành nô lệ Bắc Yên! Chư khanh ăn bổng lộc của quân, giúp quân phân ưu, đối mặt với bách tính Đại Ân, với thiên hạ thương sinh?