“Không, là mệt quá thôi. Ta quen dùng trường đao, kiếm pháp giỏi nên chút vất vả.” Đồ Linh Trâm nhắm mắt, nhẹ hỏi: “Đếm đến 100 ?”
Đâu chỉ là 100, đếm đến 1389 . Lý Phù Dao , nhẹ giọng : “Mới đến 50 thôi, sư tỷ còn thời gian.”
Đồ Linh Trâm ngẩn , cũng vạch trần , tầm mắt ngoài cửa sổ. Đêm nay tựa hồ vô cùng dài, chờ đến hừng đông, cứu binh sẽ tới…
“Sư tỷ,” Lý Phù Dao cắt đứt suy nghĩ của nàng, thở mong manh: “Sau bức vẽ một cơ quan, trong cơ quan đó lẽ thứ nàng cần.”
Đồ Linh Trâm dậy, đến bên vách tường nghi hoặc bức tranh mặt. Xốc bức tranh lên, bên trong một cái rãnh bằng lòng bàn tay, nàng đưa tay đẩy, cơ quan chuyển động, vách tường mở , hiện một mật thất khác.
Nàng mật thất, chỉ thấy bên trong bày những vật hết sức quen thuộc: d.a.o găm, cung tên, y phục, cây trâm, thậm chí là cốc nàng thường dùng, tất cả đều bày biện chỉnh tề.
Nàng thuận tay cầm quả cầu da hươu lên, chính là quả cầu nàng từng cho Lý Phù Sơ. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó, chợt nhận lớp sơn sờn mất một nửa…
Đồ Linh Trâm đỏ mắt tiếp tục bước trong, đó, nàng ngây ngẩn cả /
Mê Truyện Dịch
Chỉ thấy bên trong kệ binh khí, cây trường đao tám thước, chuôi đao là hình Thanh đồng long văn, đao dùng vải trắng bọc lấy, dính một tia bụi. Đồ Linh Trâm run rẩy kéo lớp vải trắng xuống, lưỡi đao sắc bén khúc xạ ánh sáng đập mi mắt nàng.
Không ngờ Lý Phù Dao dấu thanh Thu Minh đao của nàng ở đây, bỏ bao nhiêu tâm huyết để bảo dưỡng nó, nhiều năm như , trường đao vẫn bóng như mới.
Lòng bàn tay chạm lưỡi đao lạnh lẽo, nhất thời phong hỏa lang yên, đao quang kiếm ảnh xuất hiện trong đầu nàng, nhiệt huyết cả như nhen lên, rêu rao chiến đấu, c.h.é.m giết!
Nàng theo bản năng nắm chặt chuôi đao, dùng hết lực cắn răng nhấc thanh đao lên, thanh đao chế tạo bằng huyền thiếc cuối cùng cũng nhất lên, Đồ Linh Trâm gánh đao hai bước lên vô lực ngã lên mặt đất, thanh đao cũng rơi theo, đáp xuống tro bụi.
Nàng nhăn mày hai cánh tay đang run rẩy kịch liệt, tiếp tục run rẩy nắm chặt chuôi đao, hít sâu một , dùng hết sức bình sinh nâng đao lên…
Trong phút chốc kiếp , kiếp như tẩu mã đăng chạy qua mặt nàng, hình ảnh xoay chuyển, cuối cùng dừng lên ảnh một cô gái xa lạ mà quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-53-hon-quan-si-tinh.html.]
Cô gái một vũ bào trắng, cổ tay huyền hắc, lông mày rậm mắt to, đến rạng rỡ vạn phần…
Đồ Linh Trâm âm thanh từ nội tâm đang hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi đến chính cũng nhận ?” Cô gái chậm rãi xoay , ấm áp nàng: “Ta là kiếp của ngươi, ngươi là kiếp của , chuyện thể , ngươi cũng thể !”
Nàng yêu thương sờ sờ Thu Minh đao, lúc mới trầm ngâm nở nụ với Đồ Linh Trâm: “Ta giao Lý Phù Dao cho ngươi, ngươi bảo vệ thật nhé!”
Một trận âm phong kéo đến, hình ảnh như sương khói tiêu tan.
Không ảo giác , Đồ Linh Trâm chỉ thấy kiếp và kiếp hòa thành một thể, cả tràn đầy khí lực xa lạ mà quen thuộc, nàng quát to một tiếng, đao dài tám thước vụt lên từ mặt đất, uy phong lẫm liệt gọn trong tay nàng.
Đồ Linh Trâm hai mắt đỏ đậm, ánh lạnh lùng, cả áo bào gió mà bay, như nữ chiến thần tái thế. Nàng chậm rãi kéo trường đao khỏi mật thất, mũi đao vẽ đất một đường lửa…
Đồ Linh Trâm kéo Thu Minh đao dài tám thước chậm rãi bước khỏi mật thất, mũi đao kéo thành tia lửa mật thất. Tóc dài tú lệ một đêm c.h.é.m g.i.ế.c mà rối tung, sợi tóc khinh vũ, lộ đôi mắt vò sát khí mà đỏ ửng, váy dài gó mà bay, khí tràng khai hoả, như thể Chiến thần đến từ địa ngục.
Khóe môi nhếch lên một nụ châm biếm, Đồ Linh Trâm tăng nhanh bước chân, đó nhấc thanh đao lao đám tư binh, lưỡi đao trong bóng tối lóe lên hàn quang như thể sấm sét xé rách màn đêm, đánh thức bình minh.
Xác c.h.ế.t của địch binh như bao cát từng cái từng cái bay khỏi điện, Thu Minh đao cứ như gặt hoa màu, c.h.é.m lia lịa nương tay. Ngay đó, cả đẫm máu, nữ tử cầm dọc cây đao mà , cây đao hơn 80 cân chạm đất. phát tiếng trầm nặng.
Đồ Linh Trâm lặng ngắm bốn phía, quát lên: “Còn ai dám lên đánh một trận!”
Trong phút chốc, thiên địa tịch liêu.
Màn đêm chậm rãi rút , phía chân trời hửng nắng, ánh bình minh đạm bạc chiếu Lai Nghi điện, chiếu sáng mắt nàng. Nàng lạnh lùng sắc mặt chợt biến của Tần Khoan, khóe miệng dâng lên tia trào phúng.
Lý Phù Dao dẫy dụa lên, linh ngạc dáng cao ngạo, nước mắt tự chủ trào . Hắn lấy tay che mặt, lẩm bẩm nghẹn ngào,, sư tỷ cuối cùng cũng trở về, chỉnh chỉnh về bên cạnh !