Hôn Quân Si Tình - Chương 52: Hôn Quân Si Tình

Cập nhật lúc: 2025-08-14 03:37:31
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lão tặc ngay cả cháu ngoại cũng buông tha!” Đồ Linh Trâm cắn môi, đang dũng cảm thấy Lý Phù Dao nhẹ kéo cánh tay nàng, lắc lắc đầu.

Thấy kiềm chế Hoắc Thành Công, còn gì đáng ngại nữa, Tần Khoan tiếp tục đưa tay hiệu 500 tư binh: “Giết c.h.ế.t dư nghiệt Đồ thị, để sống!”

500 binh giáp cùng tiến lên, vẫy vẫy đao lớn hướng về bốn bên trong Lai Nghi điện. Đám Lý Phù Dao thế đơn lực bạc, chẳng thể gì khác hơn là đánh lùi, lùi tới tẩm điện, tạm thời đóng cửa lớn.

Sau một khắc, tiếng đập cửa đinh tai nhức óc truyền đến, Đồ Linh Trâm lau m.á.u tươi nhiễm mặt, nhăn mày: cửa lớn chống đỡ bao lâu nữa, cũng khi nào viện binh sẽ đến…

Đang nghĩ ngợi, thấy Lý Phù Dao mặt biến sắc, kéo nàng về lưng bảo vệ: “Sư tỷ, cẩn thận!”

Dứt lời, cửa lớn đánh bay, mảnh gỗ văng tung tóe cả gian nhà. Lý Phù Dao xuống chăm chú đặt Đồ Linh Trâm bảo vệ trong lồng n.g.ự.c bước .

Nến trong phòng nhất thời gió thổi tắt, một vùng tăm tối, quân địch lọt Trương Võ và Hoàng Kính Hoài dùng man lực cản trở.

Đồ Linh Trâm vội kéo Lý Phù Dao tiến về hướng nội thất, đường lảo đảo bước, suýt chút nữa ngã nhào đất.

“Phù Dao!” Đồ Linh Trâm vội xoay dìu , lúc để tay lưng , nàng thấy Lý Phù Dao kêu rên một tiếng, đó nàng thấy bàn tay ươn ướt dinh dính. Trong bóng tối, mùi m.á.u tanh lan khắp xoang mũi, Đồ Linh Trâm cả kinh: “Ngươi thương!”

Đại khái là lúc cửa phá, mảnh gỗ đ.â.m lưng , trong điện nến tắt hết nàng thương thế , chỉ cảm thấy hô hấp của ngừng run rẩy, phỏng chừng nội thương và ngoại thương đều nghiêm trọng.

Đồ Linh Tâm lòng như lửa đốt, hổ thẹn vạn phần, cảm giác bản quá vô dụng, hại sư vì nàng mà thương.

“Đừng sợ, sư tỷ. Chỉ chảy một chút máu, cũng đau.” Lý Phù Dao tựa hồ nàng đang tự trách, vuốt ve gò má nàng. Trong bóng tối, đôi mắt óng ánh của ảm ảm: “Tối thật đấy, sư tỷ…”

Có lẽ do đụng vết thương, giật giật nhưng vẫn cố chấp duỗi tay, run rẩy mà nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng, khẽ một tiếng, thỏa mãn : “Quá , đầu sư tỷ vẫn còn…Trước đây khi tối đến sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy sư tỷ đầu, lẻ loi trong bóng tối…”

Thanh âm ngày càng yếu, Đồ Linh TRâm cắn môi , miễn cho bản thành tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-52-hon-quan-si-tinh.html.]

Lý Phù Dao chậm rãi dựa cột xuống, nắm lấy tay nàng, cúi đầu lẩm bẩm: “Sư tỷ còn sống, quá .”

Đồ Linh Trâm rơi nước mắt vội xé vải quấn vết thương cho , lúc nà mới sờ sờ gò má lạnh của , nhẹ nhàng : “Phù Dao, ngươi nghỉ ngơi ở đây một chút, chờ xử lý xong đám sẽ về cùng ngươi.”

Mê Truyện Dịch

Lời hết nàng cảm giác tay Lý Phù Dao gắt gao nắm lấy, như thể vô cùng sợ sết. Lý Phù Dao để ý vết thương mới băng bó, hung hăng ôm lấy nàng, thế nào cũng chịu buông.

khi thương tựa hồ vô cùng yếu đuối, Đồ Linh Trâm thấy hai thuộc hạ cũng thương nặng, sắp chống đỡ nữa , thể gì khác hơn là động viên, vỗ vỗ vai : “Yên tâm, sư tỷ mạng lớn, c.h.ế.t .”

Một lúc lâu, Lý Phù Dao mới rầu rĩ : “Vậy đếm tới 100 sư tỷ nhất định .”

“Được.” Đồ Linh Trâm xoa xoa đầu , đó mới kiên quyết dậy, rút trường kiếm xông hỗn chiến.

Ấm áp trong lòng chợt rời , Lý Phù Dao suy nhược trong bóng tối, hề nháy mắt, chăm chăm tìm kiếm bóng lưng nàng, tựa hồ khắc bóng lưng tận xương tủy. Mãi đến khi đao quang kiếm ảnh đưa hình nàng mai một, mới đưa tay lên che mắt, để nước mắt thi chảy xuống.

….Ba năm , cũng theo bóng lưng nàng biến mất tuyết lớn thành Trường An. Chờ, chờ đến khi âm dương cách biệt…

Lần , xin nàng nhất định, nhất định hảo hảo sống sót!

Trong điện, một mảnh tương tàn, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt, mà đám binh giáp như thể g.i.ế.c mãi hết, liên tiếp xông đến.

Nàng cùng hai thuộc hạ đều thương, đánh lùi đến nội thất, chừng trăm tên tư binh nơm nớp lo sợ nắm lấy đao kiếm chĩa về phía ba mặt đẫm máu.

Trương Võ lau khuôn mặt đầy m.á.u tươi, với Đồ Linh Trâm đang kịch liệt thở dốc bên cạnh: “Tiểu chủ công, ngươi hết cứ nghỉ ngơi , nơi giao cho và Hoàng Kính Hoài!”

Đồ Linh Trâm lùi về nội thất, kiếm trong tay rơi xuống đây, nàng vì hết sức mà tay ngừng run rẩy, tự giễu: “Ta quả nhiên am hiểu cách dùng kiếm a!”

Phía , thanh âm yếu ớt của Lý Phù Dao truyền đến: “Sư tỷ, nàng thương?”

Loading...