Trong chốc lát, trong Hoắc phủ truyền đến tiếng cãi vã, tiếp đó cửa kéo , một lão thái thái tóc bạc da mồi lưng còng đang dùng hết sức lực đẩy một tướng sĩ cao tráng khỏi cửa.
Võ tướng chính là ngự lâm quân thống suất đầu quân cho Tần Khoan, Hoắc Thành Công.
Hoắc Thành Công già xô ngoài, còn quên dùng tay che đầu lão nhân gia, khẩn thiết: “Mẹ! Người chậm thôi, chậm thôi! Đừng ngã! Anh Nga, mau dìu , bung dù lên!”
Lão nhân gia quật cường hất tay Hoắc Thành Công, run giọng mắng: “Đừng kêu lão là , ai là ngươi? Ngươi là súc sinh xảo trá, đây Đồ tướng quân đối xử với nhà thế nào, ngươi quy hàng tên gian thần ! Đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi bảo đối mặt với Đồ thị cửu tuyền a!”
Đồ Linh Trâm trốn ở bên trong góc tường hắc ám, lời Hoắc phu nhân, chỉ cảm thấy viền mắt nóng ướt, mặt một trận ướt át, cũng là mưa nước mắt.
Hoắc Thành Công quỳ mặt đất, dập đầu ba cái, hình vốn to lớn trong mưa bỗng co rúm , vô cùng đáng thương : “Mẹ, hài nhi mua cho là thuốc nhất, uống đúng bữa, đừng tổn hại thể…”
Lời còn dứt, lão thái thái đem một chuỗi bao thuốc ném ngoài cửa, dược liệu quý giá vương vãi khắp mắt đất, trong nháy mắt nước mưa thấm ướt.
“Lúc ngươi ngoài hành quân, hơn một năm. Lúc vợ ngươi khó sinh, lúc ngươi bệnh nặng, đều là Đồ phu nhân và tiểu thư bôn ba chăm sóc, bây giờ ngươi dám quên ? Lại phò trợ lão gian tế!” Lão thái thái run run chống gậy mắng: “”Lão ốm c.h.ế.t cũng uống thứ thuốc trái lương tâm !”
Mê Truyện Dịch
Dứt lời, lão thái thái xoay bỏ , hề liếc lấy nhi tử một .
Hoắc Thành Công quỳ trong mưa chốc lát, xổm nhặt từng nắm thuốc lên, bàn tay tia run rẩy dễ phát giác. Chỉ chốc lát , cửa Hoắc phủ mở, một phụ nhân lặng lẽ bước , nâng dù che đỉnh đầu phu quân.
Hắc Thành Công đẩy dù về phía phu nhân, đỏ mắt tự : “Thuốc ướt thế còn uống ?”
Phu nhân nghiêng đầu nhịn che mặt mà .
Hoắc Thành Công đqa tay tự hồ vuốt ve khuôn mặt đau lòng của phu nhân, rốt cục dừng giữa trung, thở dài một : “Anh Nga, .”
Phụ nhân đỏ mắt lên lên kéo tay áo , lã chã : “Phu quân…còn trở về ?”
Hoắc Thành Công trầm mặc vợ, vuốt tóc mai của nàng lên, nhẹ giọng : “Nếu phu quân về , nàng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-37-hon-quan-si-tinh.html.]
Phu nhân lộ nụ thê lương, đánh gãy lời Hoắc Thành Công: “Phu quân sống, Anh Nga sống. Phu quân chết, Anh Nga nguyện cùng …”
Mưa cuối cùng cũng nhỏ , Hoàng Kính Hoài và Trương Võ thính lực , rõ lời nhà họ Hoắc, thấy Đồ Linh Trâm xuất thần chằm chằm Hoắc Thành Công nửa ngày động tĩnh, bọn họ thể gì khác hơn là thử thăm dò: “Tiểu chủ công?”
Đồ Linh Trâm thu tầm mắt, bỗng với Hoàng Kính Hoài: “Ngươi mau mau xuôi nam tiếp ứng quân đội của Vương thế Lan. Phải để họ ngày lẫn đêm đến Trường An, chẫm trễ, mau!”
Hoàng Kính Hoài chút nghi hoặc nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nàng, cũng sợ rằng sẽ xảy đại sự, vì dám chậm trễ, ôm quyền biến mất trong màn đêm.
“Tiểu chủ công, xảy chuyện gì ?” Trương Võ mơ hồ hỏi.
Đồ Linh Trâm hồi tưởng cảnh hai vợ chồng nhà Hoắc Thành Công nhíu mày : “Hai ngày trong cung ắt đại biến! Tần Khoan bắt đầu hành động.”
Dứt lời, nàng xoay , tăng tốc chạy về hướng hoàng cung.
…
Mưa vẫn tí tách rơi, Đồ Linh Trâm ướt nhẹp đến cung điện, mái ngói mưa dội đến trắng xóa, lòng nàng lo lắng bước đến trượt chân, suýt nữa té từ nóc nhà xuống.
Trương Võ lanh lẹ đưa tay đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: :Tiểu chủ công, chuyện gì ?”
Vừa lúc , một đạo sấm rền vang, che lấp tiếng hai , lính tuần tra bên cũng phát hiện dị thường.
Đồ Linh Trâm lau nước mưa mặt, xua tay hiệu đáng ngại. Hai sự che chở của trận mưa thuận lợi đến Lai Nghi cung.
Hoắc Thành Công hiện tại ở đây, thủ vệ ở Lai Nghi cung rút về hơn nửa. Đồ Linh Trâm cùng Trương Võ từ nóc nhà nhẹ nhàng hạ xuống, ẩn cửa tẩm điện của Lý Phù Dao, núp trong bóng tối.
Bên trong điện đám thái y , thi thoảng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt của Lý Phù Diêu, Đồ Linh Trâm đến đau lòng. Nàng đ.â.m thủng một lỗ nhỏ lên cửa , ngóng động tĩnh bên trong.
Nàng mơ hồ thấy Lý Phù Dao giường, chốc lát màn che vén lên, cung nữ run rẩy bưng một chậu đầy m.á.u nhuộm đỏ nước. Thái y một bên thấy thế, vội thuốc, than thở: “Ôi, bê hạ ngừng ho máu, thế nào đây?”