Nói đến đây Tần Khoan bi ai nguôi, ngã lên ghế, nửa ngày mới thở .
Một trận gió lạnh kéo đến thổi tung màn che, lộ dung nhan của nam tử . Nam tử lẳng lặng Tần Khoan đang bi thống tột độ, trầm giọng : “Tần tướng vì tiểu vương mà hi sinh thế , tiểu vương cả đời ghi khắc. Thừa tướng yên tâm, Tần Yên cô nương xuất giá nhưng tiểu vương vẫn sẽ luôn xem nàng là chính thê, cũng xem Thừa tướng như bố vợ mà phụng dưỡng cả đời. Giang sơn , một nửa, thừa tướng cũng một nửa.”
Nghe , Tần Khoan run rẩy quỳ xuống, hành lễ dập đầu, lông mày run rẩy: “Lão thần tạ chủ long ân!”
“Ta sẽ để lệnh ái c.h.ế.t vô nghĩa.” Nam nhân dậy, nâng Tần Khoan lên, dùng âm thanh mát lạnh: “Lâu Hạo sớm muộn cũng trừ. Theo tiểu vương thấy, chọn ngày bằng gặp ngày, Lâu Tâm Nguyệt gây án đúng là thời cơ cho chúng đổ tội Lâu gia. Giết đền mạng, huống chi là độc sát hoàng đế? Đây chính là tội tru di cửu tộc a!”
Tần Khoan lặn lội trong triều nhiều năm, tự khắc nam nhân ý gì, xem Đồ thị án năm ngoái tái diễn nữa .
Bầu trời đột nhiên một đạo kinh lôi ập tới, phân mặt nam tử thành hai vệt sáng tối rõ ràng, một bên trơn như ngọc, một bên lạnh lẽo như đao.
Hắn xoay đầu , chút tình cảm Tần Khoan: “Lý Phù Dao trúng độc sâu, chúng chi bằng tương kế tựu kế, để sớm cưỡi hạc tây . Nếu đêm nay băng hà, ngày mai ngươi vặn thể đến triều giải oan, tội mưu hại thiên kim tiểu thư và hoàng đế đương triều là hai tội lớn, Lâu gia mười cái mạng cũng đền nổi!”
Mê Truyện Dịch
“ là…” Tần Khoan bi thương : “Sau chuyện hôm nay, lão thần vội bắt nhưng đành về tay . Không bắt Lâu Tâm Nguyệt, Lâu Hạo c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận việc rượu độc, chỉ hãm hại Lâu gia, đây?”
Nam nhân Tần Khoan, nháy mắt một tia châm biếm, nhẹ vỗ vai Tần Khoan, lạnh: “Tần tướng, ngài hồ đồ . Ngài quên , Lâu Tâm Nguyệt tuy tâm địa ác độc nhưng tâm đối với Lý Phù Dao vô cùng sâu, nếu ả yêu trúng độc do hạ, ả sẽ đây?”
Tần Khoan một đời tính kế, bây giờ nam nhân mở đường, nhất thời sáng tỏ: “Lão thần hiểu ! Vậy lão thần rút binh quanh Lâu phủ, đồng thời sai rải tin bệ hạ trúng độc bỏ , để tiện nhân đưa thuốc giải đồng thời đem ả quy án!”
Lại một đạo kinh lôi ập tới, sấm chớp vang giật, chỉ chốc , mưa ào ào như trút nước. Nam nhân ngoài cửa sổ, đến run vai, tràn một vệt quỷ dị: “Thành Trường An, lâu bão táp tràn trề như !”
Bóng đêm thâm trầm, mưa rào ngớt, thành Trường An vốn náo nhiệt nay bao phủ bởi sự yên tĩnh, đường một bóng , đèn đuốc chập choạng, chủ quan vệ binh lui tới, chân chân thi đạp vũng nước mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-36-hon-quan-si-tinh.html.]
Đồ Linh Trâm nhận lấy “Hóa độc đan” từ tay Trương Võ, hỏi Cố Huyền bên cạnh đang đợi lệnh: “Có tin tức của Lâu Tâm Nguyệt ?”
“Thuộc hạ vô năng, vẫn . Có điều Tần Khoan lui binh bao vây Lâu phủ, phân tán tin tức bệ hạ trúng độc nặng sắp băng hà.”
“Lui binh?” Đồ Linh TRâm đăm chiêu bình thuốc trong tay, suy nghĩ nửa ngày bỗng nhạt: “Lão hồ ly Tần Khoan, giả bộ lui binh phát tán tin đồn, hẳn là dụ Lâu Tâm Nguyệt tự chui lưới đây!”
Trương Võ nhe răng , vỗ tay : “Vậy ? Tần Khoan dụ Lâu Tâm Nguyệt , chúng nhân cơ hội lấy thuốc giải!”
“Không đơn giản . Tần Khoan dụ Lâu Tâm Nguyệt cốt để nàng nhận tội, đó sẽ lấy cớ hành thích vua tội tru di cửu tộc gán cho Lâu gia.” Đồ Linh Trâm mưa gió thành Trường An, đột nhiên nắm chặt tay, kiên định : “Cố Huyền, ngươi tiếp tục quan sát Tần Khoan, khi Lâu Tâm Nguyệt xuất hiện lập tức lấy thuốc giải đưa đến Lai Nghi cung!”
Cất hóa độc đan phòng, Đồ Linh Trâm xoay : “Trương Võ, chuẩn một bộ y phục hành, giúp lẻn cung!”
Một lát , Đồ Linh Trâm một y phục hành sự giúp đỡ của Trương Võ và Hoàng Kính Hoài thuận lợi vượt qua đường phố vắng vẻ Trường An.
….
Lúc đến phố Đông, Đồ Linh Trâm bỗng dừng bước chân, tòa phủ quen thuộc mà xa lạ đầu phố.
Nơi đó, từng là Đồ Phủ nàng từn sống 21 năm, bây giờ chỉ là một nơi xa lạ.
Trương Võ ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Năm đó Đồ Phủ chuyện lâu, Hoắc Thành Công đến đầu quân Tần Khoan, Tần Khoan liền để bệ hạ thưởng tòa phủ cho Hoắc Thành Công.”
Đồ Linh Trâm đưa ngón trỏ lên môi, cặp mắt ôn hòa hiệu Trương Võ im lặng.