Đồ Linh Trâm cúi đầu ngủ, yêu thương vuốt ve hai gò má nàng, lúc mới nhẹ nhàng bước xuống giường, y phục trong cung.
Chờ rửa mặt xong xuôi, nàng mở cửa phòng nhỏ, liền ngây ngẩn cả .
Chỉ thấy trong sân, Ô Nha dẫn đầu, hơn mười đồng loạt quỳ đất. Thấy Đồ Linh Trâm , hơn mười hán tử vội ôm quyền, tiếng như chuông đồng: “Thuộc hạ khấu kiến tiểu chủ công!”
Đồ Linh Trâm những thuộc hạ trung thành, hài lòng gật gù, nhíu mày: “Xem xa cách ba năm, 13 kỵ của Đồ gia chỉ tăng chứ giảm mà!”
Nghe thanh âm nàng, 13 đều nhịn nàng, nửa ngày mới tiếng xác định : “Ngươi… ngươi đúng là Tiểu chủ công của bọn ?”
Đồ Linh Trâm giơ tay hiệu bọn họ dậy .
Phản ứng của họ đúng trong dự liệu. Bây giờ bất luận là âm thanh dung mạo của nàng đều khác đây, quả khiến khó tin phục.
Một hán tử cường tráng : “Ô Nha, ngươi chỉ Tiểu chủ công chút khác … Đây chỉ chút, rõ ràng là quá khác mà!”-
Người phía dồn dập phụ họa: “, đúng, khác!”
Mê Truyện Dịch
Hán tử cường tráng giữ miệng: “Không giả chứ? Dù t.h.i t.h.ể chủ công chúng cũng thấy qua , c.h.é.m thành như …”
Nghe ánh mắt Ô Nha tối sầm, rút kiếm kề sát lên hầu kết hán tử cường tráng. Hán tử phát tiếng gầm nhẹ, trong con mắt xanh tỏa sát khí tứ phương.
“Ô Nha!” Đồ Linh Trâm phi lên nắm lấy cánh tay cầm kiếm của , hiệu lui xuống . Nàng , cái c.h.ế.t thảm của nàng đối với Đồ Anh và cả Ô Nha đều là ác mộng nên đề cập, hán tử quả chạm giới hạn của .
Ô Nha Đồ Linh Trâm một chút, sát khí trong mắt dần lắng , hừ lạnh một tiếng, lời lùi sang một bên, vòng tay mà .
Trong viện nhất thời im lặng,
Thấy phản ứng của Ô Nha, 13 kỵ đều hiểu khiến Ô Nha ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh chỉ một . Xem tiểu cô nương ôn nhu thanh lệ thực sự là Tiểu chủ công cải tử sinh !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-31-hon-quan-si-tinh.html.]
Đồ Linh Trâm vị hán tử cường tráng nửa ngày mới ôn hòa : “Trương Võ, cánh tay trái của ngươi một vết sẹo, là lúc giao đấu với Mộ Dung Khác của Bắc Yên năm năm . Lúc đó chiến sự kịch liệt, ngươi cắn răng chờ đại thắng mới trị liệu, kết quả vết thương thối rữa, da thịt dính y phục, đại phu dùng d.a.o nhỏ cắt đến thấy xương mới cứu mạng ngươi.”
Nghe , Trương Võ nhất thời cúi đầu, hoảng sợ dám thêm.
Đồ Linh Trâm tới, tiếp tục nhận diện: “Hoàng Kính Nghi, ngươi Đồ gia lúc 15 tuổi, là dối tuổi mới thể doanh. Lúc đó cha hỏi ngươi tham gia quân đội, khác vì bảo vệ quốc gia, chỉ ngươi áo gấm về nhà, cưới trong lòng… Ba năm ngươi từng với , đánh xong một trận sẽ về cưới thanh mai trúc mã, giờ như ý nguyện?”
Hoàng Kính Nghi nức nở: “Nhờ phúc chủ công, năm cùng A Mai thành , con trai cũng tròn một tuần tuổi .”
“Rất , lát nữa sẽ bù đắp quà cưới cho ngươi.” Dứt lời nàng tiếp tục , thuộc như lòng bàn tay mà : “Cố Huyền, ngươi nghiện rượu như mạng, vận may kém, mỗi uống rượu với Ô Nha, chơi đoán thua trả tiền, ngươi thua. Còn Trần Mẫn Sinh, ngày cha tử trận, là ngươi theo một ngày một đêm mang hài cốt của cha từ Tắc Bắc về Trường An...”
Mặt trời lên, nhuộm sương mù quanh núi thành màu cam.
Đồ Linh Trâm đến cuối cùng, ánh mắt kiên định hán tử đỏ cả vành mắt , chậm rãi : “Mạnh đại ca, nhớ ngươi uống say nửa đêm chạy đến phủ , nguyện vọng lớn nhất của đời ngươi là thể đánh thắng một … Hiện tại nguyện vọng thể thực hiện .”
“Không! Chủ công...” Mạnh Thừa cúi đầu, dùng bàn tay to lớn thô ráp che mắt , nghẹn ngào nên lời.
Đồ Linh Trâm đến bên kệ binh khí lấy một thanh kiếm, múa kiếm pháp Đồ thị, xoay thu kiếm, hờ hững : “Ta trọng sinh, thể quá yếu, thế nhưng chí ít chiêu thức Đồ thị mãi mãi quên.”
“Thuộc hạ sai . Xin chủ công thứ tội!” Mạnh Thức nổi nữa, quỳ gối bái lạy, bờ vai vì đau đớn mà run rẩy kịch liệt.
Mười hai còn cũng quỳ xuống, hổ : “Xin chủ công thứ tội!”
“Chư vị đều là cùng Đồ thị sinh tử, tội gì ? Giờ đây gian thần lộng hành, mang Thiên tử con rối. Hận nước thù nhà đang cần các vị giúp sức, chư quân đồng ý chăng?”
“Vậy do chủ công phân phó!”
Dừng đoạn, nàng trầm giọng : “Dù cho lấy thể đối kháng với 10 vạn quân mã? Dù là châu chấu đá xe, cửu tử nhất sinh? Dù bỏ vợ bỏ con, bia mộ vô danh?”