Lý Phù Dao giơ tay, giữa trung do dự một chút, cuối cùng nắm lấy cằm nàng. Hơi lạnh của bàn tay nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, lau vết máu.
Đồ Linh Trâm đầu hất tay , nhưng cũng vì động tác mà mất hết sức lực, ngã xuống đất, như cá mất nước thở hổn hển.
Nàng thấy Phù Dao đến sát cạnh, nhưng thanh âm xa xăm. Hắn : “Nói cho trẫm phận thực sự của ngươi, trẫm cho ngươi thuốc giải.”
Một khắc là thiên đường, một khắc là địa ngục.
Đồ Linh Trâm đau đến run lên, nhưng khó nén nỗi bi thương. Nàng giãy dụa cố vực dậy nhưng cuối cùng vẫn là phí công, mặt đất gằn, càng càng lớn tiếng. Cuối cùng biến thành bi thương vạn phần, tựa hồ xé cả lồng ngực, đem cả đau khổ của kiếp lẫn kiếp đổ .
Chốc lát, tiếng im bặt , nàng đưa tay lau lau vết m.á.u nơi khóe miệng, bình tĩnh với Lý Phù Dao: “Lý Phù Dao, thế nhân sai, ngươi trung gian phân biệt, là đại hôn quân từ đầu đến cuối.”
“Ngươi cái gì?” Lý Phù Dao lập tức dậy, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
“...” Không kịp trả lời, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm , ngã mặt đất.
Ở ngoài cánh cửa là ánh nắng tươi sáng, mà bên trong phòng âm u tĩnh mịch.
Không qua bao lâu, Lý Phù Dao mới chậm rãi đến bên Đồ Linh Trâm, đánh giá dung nhan xa lạ , nửa ngày mới giễu cợt một tiếng, biểu hiện phức tạp : “Không nàng , giang sơn bất quá chỉ là đống đổ nát, gì đáng để lưu luyến?”
Vừa dứt lời, một nam nhân từ góc tối bước , chậm rãi quỳ mặt đất, hỏi: “Bệ hạ, xử lý thế nào?”
Lý Phù Dao lấy tinh thần, thu vẻ mặt, lạnh nhạt : “Mang nàng khỏi cung, âm thầm quan sát xem khi nàng tỉnh tiếp xúc với nào, điều tra rõ phận nàng .”
Suy nghĩ một chút, uy nghiêm nở nụ đáng sợ: “Nếu nàng gặp Tần Khoan hoặc Lâu Hạo, trực tiếp giết.”
“Tuân lệnh!” Khuôn mặt nam nhân chút ôn nhu Đồ Linh Trâm, nhanh biến mất trong bóng tối.
…
Đồ Linh Trâm tỉnh là lúc trời ngả về tây. Nàng bên thành tường, cả che kín bởi chiếu cói rách.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, đầu vẫn đau nhức, nhưng bụng còn đau. Nàng lên hai bước, ngoại trừ đầu chút choáng, tính mạng cũng gì nguy hiểm.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-29-hon-quan-si-tinh.html.]
Sau sự việc, nàng hiểu Lý Phù Dao hạ độc bánh, nàng ở tường thành tỉnh ?
Ai mang nàng khỏi cung? Ô Nha ?
Không! Nếu là Ô Nha, sẽ đời nào bỏ nàng ngoài thành.
Chẳng lẽ là Lý Phù Dao? Người rốt cuộc suy nghĩ gì ? Khắc thì đầu độc , khắc ném khỏi cung.
Vệ binh ở cửa thành gõ la, lớn tiếng hét lớn đóng thành .
Đồ Linh Trâm sờ sờ ngực, cái bình “Vạn dặm truy tung” Ô Nha đưa vẫn còn đó. Nàng thở phào nhẹ nhõm, mở lọ lau lau một ít lên , lúc mới bước khỏi thành phút cuối.
Màn đêm chậm rãi buông. Chưa thế nào, khi Ô Nha đến cứ tìm chốn dừng chân .
Đồ Linh Trâm tiêu sái bước đường cái, thể còn độc tố khiến giác quan nàng chậm ít, nhận bóng đen phía .
Đồ Linh Trâm cuối cùng cũng tới phố Trường An. Bụng chút đói, nàng liền tìm sạp hàng đầu hẻm. Đáng tiếc sạp Nguyên tiêu mở. Lại nghĩ đến Phù Dao, trong lòng ngổn ngang, mì nóng hổi cũng ăn nổi. Vội ăn hai miếng, như thể ăn vốn cái trâm đồng đầu, xoay chuẩn rời .
Vừa dậy thấy một bóng mang đồ đen từ giáng xuống mặt Đồ Linh Trâm.
“Tiểu chủ công!” Ô Nha mặc một vũ bào đen, buộc khăn che khuất nửa khuôn mặt thâm thúy, chỉ lộ con mắt xanh biếc đang hưng phấn. Hắn Đồ Linh Trâm, gì mới .
Đồ Linh Trâm : “Ngươi đúng là nhanh thật! Ta còn lo ngươi xuất phát đưa tin cho Vương Thế Lan. Nếu thế thật sự đầu đường xó chợ .”
Ô Nha quơ quơ vò rượu, con mắt xanh nheo , trong giọng khó nén cảm xúc tương phùng vui sướng: “Ta hôm qua bố trí nhân mã, hôm nay chuẩn lương thực để ngoài truyền tin. Kết quả uống rượu đến muộn mãi đến khi thấy Kim Linh phong động, mới ngươi ở gần đây…”
Còn xong, Đồ Linh Trâm cảm nhận một trận choáng váng, suýt chút nữa là ngã. Ô Nha tay mắt mau lẹ đỡ lấy nàng, lo lắng : “Ngươi thế?”
Đồ Linh Trâm lắc lắc đầu: “Không , đầu choáng thôi.”
Ô Nha bắt mạch, chốc lát mới : “Ngươi trúng độc! Có điều độc tính mạnh, hẳn là mê hồn tán thêm chút dược liệu âm hàn, sẽ dẫn đến choáng váng đau bụng, ngũ giác trì độn. Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm liền đáng ngại nữa.”