Hôm nay ánh mặt trời đạm bạc cũng giảm vẻ quốc sắc thiên hương của hoa mẫu đơn.
Nơi bụi hoa, ba bốn công tử quý tộc vây quanh Lý Phù Dao, thỉnh thoảng như thật như giả vỗ tay thán phục, ném thẻ bình, thật náo nhiệt.
Đồ Linh Trâm đặt nước lên bàn đá, yên lặng lùi đến góc. Chỉ thấy Lý Phù Dao một đen, cả tràn ngập tuấn khí, chỉ vòng xanh nhạt mắt bán vẻ tiều tụy tối qua của .
Hắn vung tay, thẻ rơi thẳng bình, nhất thời đám đông reo hò.
Lý Phù Dao híp mắt, mấy lời giả dối mà phổng mũi như thể vui lắm. Tiếp đó cầm nhánh mũi tên lên, đưa cho nam tử duy nhất tán dương .
Nam tử bất quả cũng chỉ mới 24 - 25 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, vóc cao ráo, mặc một bộ quan bào màu đỏ, bên cạnh đám công tử cơm ngon áo vẻ hợp.
Người Đồ Linh Trâm : Ngự sử đại phu Văn Hoán Chi, bốn năm là Trạng nguyên Trường An, đồng thời cũng là cháu ngoại của Tần Khoan.
Mê Truyện Dịch
Văn Hoán Chi tuy quan hệ m.á.u mủ với Tần Khoan nhưng nàng ghét bỏ . Bởi vì năm đó chê trách nổi lên bốn phía, là duy nhất về phía Đồ thị.
Văn Hoán Chi triều đình thuộc nhóm ít theo phái thanh khiết, a dua nịnh hót, kết bè kéo cánh, là thanh liêm chính trực.
Văn Hoán Chi chau mày mũi tên trong tay Lý Phù Dao, nửa ngày mới thở dài tiếp nhận, tùy ý ném.
Mũi tên xoẹt qua trung, đinh một tiếng, rơi mặt đất.
“Chưa đến, Văn đại nhân thua.” Lý Phù Dao lười biếng nở nụ : “Theo luật, mời đại nhân phú một câu thơ xem như chịu phạt.”
Sĩ tộc công tử cũng bắt đầu nháo nhào đòi Văn Hóa Chi chịu phạt. Văn Hoán Chi cũng vì thế mà lay động, cung kính : “Bệ hạ thứ tội, vi thần tới đây cũng để chơi bời.”
m thanh ồn ào im bặt.
Bị mất mặt, sắc mặt Lý Phù Dao chút khó coi, gắt: “Vậy ngươi đến gì?”
Trầm mặc chốc lát, Văn Hoán Chi thẳng tắp quỳ xuống, mặt cất cao giọng: “Nghe bệ hạ thỉnh tiên tôn về trừ quỷ, vi thần tới đây là để xin thu hồi mệnh lệnh ban!”
“Ngươi cái gì!”
Thấy Lý Phù Dao nổi giận, Văn Hoán Chi hề lay động, chỉ tiếp: “Bắc Yên đang chằm chằm, Đại n binh lực kiệt quệ, quốc khố bào mòn. Thần cam c.h.ế.t khuyên bệ hạ hãy thu mệnh lệnh ban, nên tiêu xài mồ hôi nước mắt của nhân dân!”
Thấy Lý Phù Dao nổi giận, Văn Hoán Chi cũng hề lay động: “Bắc Yên đang chằm chằm, Đại Ân binh lực kiệt quệ, quốc khố bào mòn. Thần cam chịu tội c.h.ế.t cầu xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh ban, nên tiêu tốn mồ hôi nước mắt của dân chúng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-20-hon-quan-si-tinh.html.]
“Tần Khoan đồng ý với trẫm !”
“Bệ hạ, mới là thiên tử, là nên thực hiện đạo thiên tử! Giang sơn là của Lý gia, của Tần gia!”
Lý Phù Dao giận dữ quát lên: “Tần tướng là ngươi!”
“Trong triều m.á.u mủ ruột thịt, chỉ quân thần!”
“Ngươi … ngươi lắm!” Lý Phù Dao nhất thời tức giận câu nào. Hắn bẻ gãy mũi tên tinh xảo trong tay, vứt bao đựng tên xuống đất, lúc mới chỉ tay Văn Hoán Chi : “Trẫm sớm muộn sẽ ngày g.i.ế.c tên nghịch thần nhà ngươi!”
Mọi lập tức quỳ xuống, hô lớn hoàng thượng bớt giận.
Văn Hoán Chi ngược vẫn chút sợ hãi nào, thản nhiên : “Chết vì đạo, thần gì hối tiếc!”
Lý Phù Dao thở hổn hển, tức giận qua , quát lớn: “Cút! Đều cút hết cho trẫm!”
Cả đám , như đối mặt với ân đại xá, lập tức giải tán. Văn Hoán Chi quỳ mặt đất tiếp tục dập đầu: “Thần xin cáo lui, kính xin bệ hạ cân nhắc!”
Chờ khi tất cả tan hết, Lý Phù Dao mới hít sâu một , một ghế đá rót chén , lát mới hờ hững hỏi: “Vết thương của ngươi đỡ ?”
Đồ Linh Trâm nhận đang với , mới tiến lên vài bước, hành lễ: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, đỡ hơn .”
Lý Phù Dao liếc qua nàng, lạnh lùng chế giễu: “Vừa đúng lúc cho ngươi thấy trò .”
Đồ Linh Trâm nhớ tới việc hôm qua, cũng khách khí đáp: “Như cả thôi.”
Lý Phù Dao dậy cầm lấy cung tên, rõ ràng nãy mới một bộ dạng bạo quân tức giận chết, giờ thể định thần giương cung cài tên. Hắn như thể mang đủ nét mặt, mỗi lúc là một vẻ mặt đan xen, biến hóa thất thường, khiến khác cái nào mới là bộ mặt thật của .
Đồ Linh Trâm suy nghĩ chốc lát, vẫn là mở miệng hỏi: “Bệ hạ, thích khách tối qua ?”
Lý Phù Dao b.ắ.n cung, phịch một tiếng, bình sứ vỡ nát: “Đương nhiên là c.h.ế.t .”
Chết ?
Đồ Linh Trâm chút mất mát, nàng còn từ đó tìm hiểu thêm nội tình, xem bây giờ manh mối tiếp tục đứt đoạn mất.