… Là tiếng thông khổ nghẹn ngào, cực kỳ ngột ngạt của .
“Phù Dao!” Không nghĩ gì khác, Đồ Linh Trâm theo bản năng chạy bên trong, đó, nàng giật .
Chỉ thấy Phù Dao đưa lưng về phía , âm u trong góc, gắt gao lấy tay che miệng, cắn chặt răng, mà tay khác nắm chặt thành nắm đấm, ngừng đ.ấ.m xuống mặt đất lạnh lẽo. Trong chốc lát da thịt bong tróc, m.á.u tươi đỏ sẫm uốn lượn chảy xuống, b.ắ.n tung tóe lên sàn nhà.
Mộng cảnh cùng hiện thực chồng chéo lên , Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy đau lòng vạn phần.
Thời niên thiếu luôn , lúc ngột ngạt hết sức sẽ dùng đau đớn của thể để giảm bớt thống khổ trong lòng, dùng phương thức tự ngược để duy trì tỉnh táo.
Cảm giác phía , Lý Phù Dao đột nhiên đầu, hai mắt đỏ bừng tàn nhẫn chằm chằm Đồ Linh Trâm, ánh mắt tàn bạo. Rõ ràng lông mi còn mang theo nước mắt nhưng trong ánh mắt sát khí bừng bừng mãnh liệt như thể nay từng .
Đồ Linh Trâm theo bản năng lùi về nửa bước, trong nháy mắt, nàng thật sự cho rằng Lý Phù Dao sẽ thật sự g.i.ế.c .
Mà trong nháy mắt , con ngươi của dần tan rã, vẻ mặt yếu đuối mờ mịt, hình cao lớn co , run rẩy ngừng, như thể gặp điều gì đó đáng sợ.
“Bệ hạ, gặp ác mộng?” Đồ Linh Trâm nhanh chóng rót nước mang qua, xổm mặt , đau lòng khổ sở, tay miễn cưỡng giơ giữa trung, như chạm sợ kiêng kỵ.
Mê Truyện Dịch
Lý Phù Dao run cầm cập đỡ lấy chén nước, uống hết một nửa, đôi mắt đen láy nàng chằm chằm tựa hồ thăm dò điều gì đó.
Một lúc lâu, buông nắm đ.ấ.m , mặt đất đầy máu, sâu xa : “Ngươi , trong cung một con quỷ. Một con quỷ đầu…”
Hắn vẻ thần kinh: “… Nàng hại Phụ hoàng, lấy mạng trẫm… Trẫm sợ lắm.”
“…” Đồ Linh Trâm kéo ống tay áo, băng bó vết thương của Lý Phù Dao cẩn thận. Trầm mặc nửa ngày, lúc mới dùng giọng trầm thấp mà kiên định : “Sẽ , bệ hạ. Đừng sợ, nàng sẽ hại .”
Lý Phù Dao mơ màng, tựa hồ phỏng đoán nên tin lời nàng .
Chốc lát, Đồ Linh Trâm mím mím môi, nhịn hỏi: “Người hận nàng , bệ hạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-14-hon-quan-si-tinh.html.]
Lời dứt, nàng liền hối hận.
Đồ Linh Trâm cúi đầu, dám đối diện ánh mắt của . Vào lúc nàng đang khẩn cầu thấy, hoặc hiểu ý nàng, thì tiếng khàn khàn lạnh lùng truyền đến: “Hận! Trẫm hận nàng nhất! Trẫm hận nàng nhất...”
Một một lặp , như thể thôi miên, như là ác mộng.
Dù chuẩn tinh thần cho tình huống nhất, nhưng một nữa , nàng vẫn thấy đau lòng. Như thể khí lực hút cạn, môi mấp máy vài nhưng một chữ cũng thể thốt nên.
Đồ Linh Trâm một đêm ngủ, chờ Lý Phù Dao ngủ xong liền bên ngoài đến khi trời sáng.
Trời tờ mờ sáng, Tần Khoan phái tiểu thái giám đến phò Lý Phù Dao thiết triều. Đồ Linh Trâm lệnh cho chúng tiểu cung nữ chuẩn đồ xong tự đỡ Lý Phù Dao rời giường.
Có lẽ là do hôm qua gặp ác mộng, sắc mặt Lý Phù Dao , mắt một viền xanh nhạt rõ. Trong lúc hầu hạ y phục, Đồ Linh Trâm thể cảm giác ánh mắt thăm dò của .
Nàng , do tối qua chính ngu ngốc hỏi “ hận nàng ”, Lý Phù Dao khẳng định sẽ chút nghi ngờ nàng.
Lý Phù Dao từ nhỏ thông tuệ nhạy bén, dù ba năm tính tình đại biến thế nào, nhàn hạ , vẫn là một hôn quân thông minh.
Nói thì chút lạ nhưng hiểu , một nữ nhân từng đối mặt với hàng vạn quân địch cũng từng khiếp đảm, giờ khắc dám thẳng ánh mắt của Lý Phù Dao … Nàng sợ một khi đối diện với ánh mắt đó, bản sẽ nén nổi bi thương.
Không thể ngờ bản đổi sang thể khác, tính cách cũng trở nên u buồn ảm đảm đến .
Cũng may lâu Lý Phù Dao thiết triều, lúc nàng mới dám thả lỏng thở, giải thoát áp lực vô hình bóp nghẹt nàng từ bên trong.
Hôm nay hiếm khi trời . Thời tiết mát mẻ, cảnh xuân hòa hợp, tươi , điện đào hoa khoe sắc. Đồ Linh Trâm quét dọn sạch sẽ tẩm điện xong liền quyết định sân phơi nắng.
Nàng qua mấy ngày luyện công. Nghi Lai điện khắp nơi đều lính canh gác, nàng dám ngang nhiên luyện công, sợ lộ sơ sẩy, tâm trạng ức chế đến khó chịu.
Hoa Hải Đường nở điện thành đừng đám, như từng đám mây hạ xuống trần gian. Đồ Linh Trâm hít sâu một cái, chỉ cảm thấy sảng khoái đến tận ruột gan, thần trí thoải mái, như thể uất ức đều tan biến.