Đồ Linh Trâm hít sâu một , lấy bình tĩnh: “Vậy cô nương luôn hầu hạ Hoàng thượng ?”
“Không . Nghe tỳ nữ đây tự ý mưu hại hoàng thượng xử tử . Ta và Linh Lung ba năm chuyển từ Tài Hoa đến Nghi Lai điện.”
“Linh Lung?”
Mê Truyện Dịch
“À, nàng c.h.ế.t mấy ngày .” Lãnh Hương đầu, : “Buổi tối bờ sen ném mồi cho cá chép trượt chân, rơi ao c.h.ế.t chìm .”
…
Lai Nghi điện bốn phía đều cấm quân do Tần Khoan sắp xếp canh gác, đến cung nữ thái giám tiến cũng thẩm vấn một phen. Tuy là bảo vệ Hoàng thượng, nhưng khác nào là giam lỏng Lý Phù Dao.
Càng khiến Đồ Linh Trâm nghĩ chính là, đầu cấm quân từng là thuộc hạ của nàng, Hoắc Thành Công. Nhiều năm qua, Hoắc Thành Công một mực trung thành, vô cùng hiếu thảo với già, ngờ cuối cùng phản bội, theo trướng của Tần Khoan.
Mặc kệ Hoắc Thành Công tham tài cũng , ép buộc cũng , Đồ Linh Trâm cũng hận quá nhiều. Phu thê còn thể trở mặt, huống chi bề với bề ? Chỉ là tận mắt thấy, lòng vẫn chút cay đắng.
Hành động chế ngự khiến Lý Phù Dao thể giao du nhiều với bên ngoài. Buổi sáng lười biếng lên triều, tan triều xem qua tấu chương Tần Khoan chỉ thị, đó vẽ mấy bức Đan Thanh hoặc là uống rượu xem múa. Thỉnh thoảng sẽ dạo cùng Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt, quả thực vui đến quên trời quên đất.
Đến tối, vì Lý Phù Dao vô cùng sợ quỷ, Lai Nghi điện đèn đuốc sáng choang, Đồ Linh Trâm sẽ cùng Lãnh Hương phiên gác đêm, mấy ngày liền đều bình an vô sự.
Ngày hôm đó, đến phiên Đồ Linh Trâm trực đêm.
Nàng bấm đúng giờ thần, sớm một khắc bưng rót nước, chuẩn nước ấm, khăn mặt kỹ càng. Sau đó Lý Phù Dao ngáp một cái, lười bước tiến tẩm điện. Hắn buộc áo choàng lỏng lẻo, tóc cột một nửa, hẳn là tắm xong.
Lý Phù Dao đưa tay nhận từ Đồ Linh Trâm, súc miệng nhổ bên trong chén .
Tối nay vẻ mệt mỏi, mắt m.ô.n.g lung, lười biếng một đống giường. Đồ Linh Trâm vội vàng thấm khăn ướt, lau mặt cùng tay cho .
Lý Phù Dao ngoan ngoãn mà lười biếng ngẩng đầu lên, mắt khép hờ, gương mặt tuấn tú thường ngày ngả ngớn dát lên một tầng nến ấm áp, lông mi dày dán mi mắt , run run, như mèo con lười biếng mà quý khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-13-hon-quan-si-tinh.html.]
Không thể thừa nhận, ba năm, Lý Phù Dao dần rút tính trẻ con thiếu niên, đó là vẻ tuấn kinh động lòng .
Chiếc khăn mềm mại từng chút từng chút sượt qua lông mày , mắt , sống mũi thẳng tắp của , đôi môi mím mặt cùng mười ngón tay trắng nõn…
Đồ Linh Trâm nhịn oán thầm: “Tiểu tử thể để sư tỷ tự hầu hạ ngươi, phúc cũng thật lớn!”
Chờ lúc nàng lấy nước về, thấy giày ném xuống đất, mà ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, hô hấp kéo dài, tựa hồ chìm trong mộng .
Đồ Linh Trâm luôn xem như sư , thấy tư thế ngủ bất nhã của cũng hề cảm thấy đỏ mặt lúng túng, chỉ âm thầm bật .
Gió xuân se lạnh, nàng rón rén đắp chăn lên , lấy một cái khăn khô nhẹ nhàng lau tóc . Lúc mới lặng lẽ ngoài, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Đêm nay, nàng mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy mười năm , khi phong Thái tử.
Có lẽ là do Lý Phù Dao quá thông minh chịu khó, Tần Khoan tựa hồ ưa tiểu Thái tử mới xuất hiện , vì chèn ép đủ đường. Lý Bình Thu nhu nhược chủ , thấy con trai chịu oan ức cũng dám lên tiếng, chỉ thể dặn Lý Phù Dao tránh xa Tần Khoan một chút.
Ngày , Đồ Linh Trâm như thường lệ đến Đông cung dạy võ công, ai ngờ đợi nửa canh giờ cũng thấy đến. Nàng tìm một vòng quanh Đông cung, cuối cùng thấy gốc cây lê già.
Lý Phù Dao lưng về phía nàng, xếp bằng gốc cây, hai vai khẽ run, tựa hồ đang cố nén nỗi thống khổ. Mà khiến Đồ Linh Trâm giật hơn là, cắn môi để tiếng thành tiếng, dùng tay ma sát lên mặt đất thô ráp cho đến khi da thịt bong tróc, m.á.u me đầm đìa, nhiễm đỏ đất tuyết.
Hắn như thể đang cố tự ngược để giải thoát khỏi nỗi thống khổ tận cùng.
Cho dù ở trong mộng, Đồ Linh Trâm vẫn nếm trải đủ mùi vị đau lòng đó. Nàng nhịn chạy đến bên , Lý Phù Dao kinh ngạc đầu, ngẩng con mắt ướt hồng trừng lên nàng… Sau đó, mộng tỉnh.
Đồ Linh Trâm đột nhiên mở mắt , bốn phía ánh nến sáng rực, nàng híp mắt lên xà nhà chốc lát, lúc mới mơ hồ thấy bên trong tiếng vang.
Nàng dậy, cẩn thận nghiêng tai lắng , lúc mới là thanh âm của Lý Phù Dao.