Đồ Linh Trâm cất bình sứ trong lòng, hướng về ngõ đối diện Vĩnh Phong lâu: “Không còn sớm nữa, chúng tản thôi.”
Dứt lời, nàng vỗ vô đôi vai rộng rãi chắc chắn của Ô Nha: “Bảo trọng, hẹn ngày gặp !”
Lúc Đồ Linh Trâm đầu , còn thấy bóng Ô Nha. Nàng , xoay đến Khánh Phong lâu, lúc đụng Lý Phù Dao cùng Lý Hoài đang xuống.
Lý Phù Dao liếc Đồ Linh Trâm đầy thâm ý, chốc mới ngáp một cái, lười biếng : “Hồi cung.”
Lý Hoài hướng Đồ Linh Trâm gật đầu, hiệu: “Vốn dự định hôm nay ngươi theo bản vương xuất cung. bệ hạ nhất thời nảy lòng tham, chút nỡ, đành để ngươi cung hầu hạ cận. Có thể ở cạnh bệ hạ là phúc phận bao cầu còn , ngươi cứ theo ý bệ hạ!”
Đồ Linh Trâm: “...”
Lý Hoài thấy nàng kinh ngạc, nghĩ nàng đang sợ hãi, liền than nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng: “Tiểu cô nương, gần vua như gần cọp, ngươi việc cẩn thận. Bệ hạ tính tình chút bất thường, nhớ kỹ nên đắc tội với .”
Dừng đoạn, Lý Hoài ôn nhu nở nụ , sóng mắt mở một tầng sâu đáy: “Nửa năm bản vương đều ở Trường An, nếu ngươi gặp khó khăn gì, hoặc bệ hạ khó ngươi, cứ với bản vương, bản vương nhất định cật lực giúp đỡ.”
Tuy Trần Vương nhiệt tình đến kỳ quái nhưng Đồ Linh Trâm đối với nam nhân ôn văn nho nhã cũng chán ghét, nàng cố nén vui sướng dâng lên trong lòng, thấp giọng cảm ơn.
Nàng đang lo cơ hội tiếp cận Lý Phù Dao, hiện tại cơ hội đến bất ngờ khiến nàng vui mừng còn kịp, cho nên hề phát hiện trong nháy mắt xoay , Lý Hoài chậm rãi thu ý , bóng lưng bọn họ rời thật lâu, rơi trầm tư.
…
Ngày hôm , Đồ Linh Trâm liền chuyển Lai Nghi điện, trở thành cung nữ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Hoàng thượng.
Lai Nghi điện vẫn như ba năm , chỉ là gian vắng vẻ hơn một chút. Nếu bỏ quên cấm quân của Tần Khoan dày đặc điện, thì nơi đúng thực bình an u tĩnh.
Đại cung nữ bên cạnh Lý Phù Dao trừ Đồ Linh Trâm chỉ một cô nương tên là Lãnh Hương. Là một cô nương khuôn mặt lạ, lẽ là gián điệp của Tần Khoan. Bên đại cung nữ là nhị đẳng cung nữ gồm mười hai , đều tầm 16-17 tuổi, xuống chút nữ là tam đẳng cung nữ phụ trách tạp dịch cùng vài nhũ mẫu.
Đại cung nữ Lãnh Hương quanh Đồ Linh Trâm, mặt biến sắc chỉ điểm nàng: “Đây là tẩm cung của Hoàng thượng. Hoàng thượng sợ tối nên suốt đêm để ánh nến tắt, mỗi đêm đại cung nữ phiên ngủ ở gian ngoài canh gác. Còn nữa, Hoàng thượng thích an tĩnh, ghét khác quấy rối, trừ phi Hoàng thượng dặn, ngươi ngàn vạn đừng để khác tùy ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-12-hon-quan-si-tinh.html.]
Bên trong tẩm điện là vải che minh hoàng, một chiếc giường rộng rãi, mà gian ngoài là giường nhỏ chỉ đủ một , chính là nơi các cung nữ trực đêm nghỉ ngơi.
Đồ Linh Trâm hỏi: “Vậy công việc buổi tối là gì? Có cần hầu Hoàng thượng uống nước, tiểu đêm?”
“Không cần, ngươi chỉ cần bày sẵn chăn đệm giúp Hoàng thượng, chuẩn nước.” Dừng đoạn, Lãnh Hương thêm: “Dù nửa đêm ngươi gì từ phòng Hoàng thượng cũng tùy tiện tiến , bằng sẽ mất đầu!”
Đồ Linh Trâm ghi nhớ từng cái, hỏi: “Trà Hoàng thượng thích là Quân Sơn Ngâm châm? Trước khi ngủ cần đốt Long Thiên hương?”
Nàng nhớ kiếp , Lý Phù Dao vô cùng thích Quân Sơn Ngâm châm, ăn thịt bò khô, y phục luôn mùi Long Thiên hương nhàn nhạt…
Ai ngờ, Lãnh Hương chỉ lành lạnh liếc nàng, mang theo ba phần khinh bỉ : “Những thứ là thứ Hoàng thượng thích. Hoàng thượng thích uống Ô Long, thích nhất là đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt đậu đỏ. Trong phòng hun hương bao giờ là Long Thiên hương mà là Đàn hương.”
Nghe , Đồ Linh Trâm trong nháy mắt hoảng hốt.
Mê Truyện Dịch
Không thể, bảy năm mưa dầm thấm đất, nàng thể nhớ nhầm. Trong ký ức, Lý Phù Dao thực sự thích Quân Sơn Ngâm châm, thích thịt bò khô, hun hương chỉ đốt Long Thiên hương…Mà yêu thích Ô Long, thích đồ ngọt, thích Đàn hương…
… chính là nàng, Đồ Linh Trâm!
Nàng đưa tay lên ngực, nơi đó, nhịp tim nặng nề mà gấp gáp.
Tại , tại Lý Phù Dao miệng hận Đồ thị dư nghiệt nhưng ngày qua ngày ăn đồ ăn nàng thích, chuyện nàng thường ?
Là cảnh giác, là nhớ nhung, đang sám hối?
Lãnh Hương thấy nàng ngơ ngẩn, liền cảnh cáo: “Ta khuyên ngươi nên tự cho đúng, cẩn thận là nhất.”
Đồ Linh Trâm chỉ thấy lồng n.g.ự.c tỏa nhiệt, nửa ngày mới khó nhọc : “Đa tạ cô nương chỉ giáo.”
Lãnh Hương gật gù, khôi phục khuôn mặt cảm xúc, thừa câu nào, thừa chuyện gì, như thể một con rối mỹ lệ.