Khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm đổi của Lý Phù Sơ thoáng tia ngạc nhiên: “Ha?”
“Ta thích tuấn lãng nam tử, là đấng chí tôn, địa vị vô song, một trái tim chân thành.” Ngừng ngừng, mặt nàng thật đỏ, nhọ giọng : “Giống như…giống như bệ hạ ngươi.”
Lý Phù Sơ: “….”
Mộ Dung Bảo Chân lấy tay quấn b.í.m tóc, chút chờ mong chút thấp thỏm, hỏi: “Ngươi thì , ngươi thích cô nương như thế nào?”
Lý Phù Sơ nhíu mày: “Sao trẫm đàm luận với ngươi vấn đề ?”
Thấy bộ dạng cao cao tại thượng đó, nàng càng đến gần. Nàng cắn môi, bước lên , cách n.g.ự.c chỉ còn một thước, nàng thậm chí thể cảm thấy thở nhàn nhạt của .
“Ngươi thấy thế nào?”
Lý Phù Sơ trầm ngâm chốc lát, tiếng lành lạnh gợn sóng: “Ý công chúa là gì?”
“Ngươi ngốc , đến đó còn hiểu.” Mộ Dung Bảo Chân thật sự chút cuống lên, giẫm chân thẳng : “Ý là, ngươi cưới , thế nào!”
“….”
Bốn bề yên ắng, chỉ gió nhẹ xuyên qua mẫu đan, cuốn đến luồng thơm say .
Ý thức gì, mặt nàng đỏ như máu, ai ya một tiếng còn che hai má , nhưng vẫn nhịn hé mắt chờ mong phản ứng của Lý Phù Sơ.
Sau khi ngạc nhiên xong, nhanh thu liễm vẻ măt, ung dung nàng, miệng thong thả cong lên.
Hắn : “Trẫm từ chối.”
Không chút chần chừ, chút lưu tình, cự tuyệt thực thẳng thắn.
Mộ Dung Bảo Chân thoạt đầu là ngẩn ngơ, đó mới hỏi: “Tại ? Ta , phận cao quý , lý do ngươi từ chối là gì?”
“Đẹp, cao quý, nhưng trẫm sẽ cưới công chúa của nước địch.” Hắn nàng nhạt, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: “Đặc biệt còn ám sát , công chúa nước địch thủ.”\
Nói xong, bước , đầu.
Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Bảo Chân là: Hắn với , với !
Phản ứng thứ hai của Mộ Dung Bảo Chân là: Hắn thật là quá !
Phản ứng thứ ba của Mộ Dung Bảo Chân là: Hắn chuyện từng ám sát ?
….Vì thế nên, cự tuyệt ?
Ai, tâm trạng chút khó chịu.
Lý Phù Sơ cho rằng độ nhiệt tình của Mộ Dung Bảo Chân giảm , ngờ sáng sớm hôm , Lý Phù Sơ trở về thấy nàng bên trong phòng , hướng bắt chuyện.
Mà cấm quân ngượng ngùng bên cách nào mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-116-hon-quan-si-tinh.html.]
Lý Phù Sơ sửng sốt một hồi, mới vẫy tay cho chúng cung tỳ dâng .
Hắn thuận tay cởi mũ miện xuống, hỏi: “Công chúa chuyện gì ?”
“Không chuyện gì thì thể tìm ?” Mộ Dung Bảo Chân giữ cằm, mắt long lanh , nghĩ thầm: Phu quân mặc triều phục cũng tuấn lãng quá !
Lý Phù Sơ hững hờ: “Người , tiễn khách.”
Mộ Dung Bảo Chân lập tức dậy, quát lên: “Ta là công chúa Bắc Yên, các ngươi dám động !”
Lý Phù Sơ vẫn ung dung nàng, mảy may.
Mộ Dung Bảo Chân đáng thương : “Ta là thỉnh tội với ngươi.”
Nói xong, nàng nghiêm chỉnh chắp tay dập đầu, chân thành : “Đêm đó vô tâm mạo phạm bệ hạ, thỉnh đại nhân đại lượng, khoan dung tha cho !”
“Ngươi giở trò gì nữa?” Lý Phù Sơ xoa mày, chần chừ chốc lát, cuối cùng đưa tay dìu nàng: “Ngươi là công chúa, là khách quý, cần quỳ trẫm.”
Mộ Dung Bảo Chân tránh tay , chớp chớp mắt: “Lòng thích ngươi, ngươi đừng ghét mà!”
“….”
Lý Phù Sơ cạn lời, cấm quân liền ngẩng đầu trời, coi như vô tri.
Mộ Dung Bảo Chân rưng rưng , : “Nếu ngươi đồng ý, dứng dậy.”
Lý Phù Sơ “ồ” một tiếng, lạnh nhạt : “Vậy cứ quỳ tiếp .”
Mộ Dung Bảo Chân: “Ơ…ơ?!”
Mặt trời lặn, Tiêu Dao sơn trang.
Đồ Anh dẫn nhi tử ba tuổi đến Lạc Dương khách, Đồ Linh Trâm trêu đùa với đứa cháu, trong mắt đầy thích thú.
ĐồAnh vóc đẫy đà ít, trêu ghẹo : “Ta tỷ thích hài tử như , cùng tỷ phu sinh một đứa. Hai cũng thành hơn ba năm , chút động tĩnh ?”
Đồ Linh TRâm lắc lắc trống đồ chơi, : “Ta sinh nhưng xem bói, đại sư cả chết, linh hồn mạnh mẽ mới lưu thế gian, còn cách nào sinh nữa, lẽ kiếp định sẵn con .”
Đồ Anh ngẩn , lập tức cảm thấy mất mát.
Mê Truyện Dịch
Lý Phù Dao một võ bào, cả khí bộc phát. Hắn nhẹ ôm nàng lòng, lúc mới nhẹ : “Hài tử cũng , chỉ cần nương tử tối ngày bầu bạn, cả đời còn gì tiếc nuối.”
Đồ Linh Trâm nặn hai má , : “ sư tỷ cũng sinh con cho ngươi a.”
“Thế thì để Đồ Anh cùng phu nỗ lực thêm chút nữa, đứa kế sẽ mang qua cho chúng .” Lý Phù Dao nghiêm mặt .
Đồ Anh đỏ mặt một hồi mới hướng Lý Phù Sơ bĩu môi: “Sao để của nỗ lực ?”