Hôn Quân Si Tình - Chương 109: Hôn Quân Si Tình

Cập nhật lúc: 2025-08-14 03:41:36
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy nàng bước , vị nữ tửkhuôn mặt rõ dung mạo mang đồ thường cung duỗi tay , hướng Đồ Linh Trâm ưu nhã chỉ chỉ, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu cực kỳ êm tai.

Nàng : “Hài tử, đây chính là con dâu .”

thấy rõ dung nhan nàng nhưng Đồ Linh Trâm ngờ ngợ nhận khuôn mặt nàng giống Lý Phù Dao. Đại khái là, Lý Phù Dao sớm mất mẫu phi, mà Lý Bình Thu cả đời cũng chỉ một thê tử.

Người nhà họ Lý đều chung tình .

Bích Lạc hoàng tuyền, đều tụ tập ở đây, huyên náo đến , hài hòa đến , phảng phất như mười năm tanh m.á.u chỉ là đại mộng, phảng phất như nàng cùng Lý Phù Dao ngoài ngao du nhiều năm bây giờ về cùng gia đình đoàn viên…

Nàng kinh ngạc, phản ứng thì mặt tràn đầy lệ.

Mê Truyện Dịch

Mười năm sinh tử mênh mông, suy nghĩ, tự khó quên, ngàn dặm cô phần, chỗ chuyện thê lương.

Bây giờ gặp , gì, chỉ lệ là ngừng tuôn.

Lý Phù Dao bước đến chỗ nàng, Đồ Linh Trâm vội vã xoay lau lệ mặt.

Lý Phù Dao tới cạnh nàng, nắm tay nàng nhẹ giọng nhỏ: “Dược dùng ?”

Đồ Linh Trâm đang đắm chìm trong xúc động, sửng sốt một lúc mới hiểu đang gì, đành nén bi thương lườm một cái.

“Nào, đưa nàng đến gặp . Nàng vẫn dịp gặp , nãy còn hỏi đủ chuyện của nàng đấy!” Lý Phù Dao nhanh nhẹn kéo nàng đến chỗ trưởng bối.

Lúc bước qua chỗ Đồ Phu nhân, Đồ phu nhân kéo nữ nhi , giận đưa chén nóng hổi cho nàng: “Sao lễ phép chứ? Vừa bước cửa, kính cho bố chồng.”

Đồ Linh Trâm dung nhan trẻ của mẫu một lúc mới ngăn viền mắt nóng ướt chực chảy, nhận lấy chén , hướng Lý Bình Thu : “Bệ hạ…mời dùng .”

Lý Bình Thu lặng lẽ lau khóe mắt ửng hồng, ai một tiếng nhận mà tận, đỏ tặng nàng một hồng bao.

Đồ phu nhân ở bên góp ý: “Sao cứ xa lạ thế, gọi là cha mới đúng.”

Đồ Linh Trâm dậy, chén thứ hai kính mẫu Lý Phù Dao, nàng ngoan, cung kính gọi: “Nương, mời dùng .”

Triệu hoàng hậu tủm tỉm nhận lấy , tặng nàng hồng bao, lúc mới nâng nàng dậy, nhu thanh : “Đứa trẻ ngoan, để nương ngắm con kỹ nào.”

Đồ Linh Trâm ngẩng đầu, trong m.ô.n.g lung tiếng của Triệu Hoàng hậu, với Đồ phu nhân: “Đa tạ thông gia, để cho đứa bé xinh đến nhà dâu.”

Đồ phu nhân lớn, đầy tự hào về nữ nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-109-hon-quan-si-tinh.html.]

Đồ Linh Trâm kính xong , Lý Phù Dao liền hướng hai vị Đồ gia quỳ xuống, dập đầu vang ba tiếng, lúc mới từng câu từng chữ chân thành : “Cha, , con rể dập đầu hai vị, nếu hai vị sẽ A Trâm thê tử của con.”

Đồ Phu nhân tặng hồng bao cho , : “Vẫn là đứa nhỏ thông minh, dẻo miệng hơn A Trâm nhiều.” Lại : “A Trâm tính tình bồng bột thẳng thắn, Phù Dao kiên trì .”

Lý Phù Dao một tay nắm hồng bao, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trịnh trọng : “Con nguyện mặt bốn vị cao đường tuyên thề, đời kiếp dù núi đao biển lửa, cũng phụ thê tử Đồ Linh TRâm.”

Đồ gia nâng con rể dậy, : “Vậy thì , thì .”

Đồ Anh cùng đám bộ chúng ồn ào, Lý Bình Thu đành lên tiếng: “Đừng ồn ào nữa, xuống cùng ăn cơm.”

Đại khái là từ tới nơi đây là bữa cơm đoàn viên náo nhiệt nhất, náo nhiệt đến phần chân thực.

Một đường ngừng đến hừng đông, Đồ phu nhân sắc trời bên ngoài, bỗng nhiên : “Không còn sớm nữa.”

Nghe , Lý Bình Thu cũng dừng chén, hai vị Đồ thị.

Triệu hoàng hậu : “Không ngờ trời sáng nhanh đến .”

Đồ Linh Trâm mờ mịt họ, tựa hồ nghĩ điều gì, nàng Lý Phù Dao, cũng phát hiện mắt đối phương cũng thoáng tia hoảng hốt.

Quả nhiên, Đồ phu nhân sờ sờ hai má nữ nhi, xoa xoa đầu Lý Phù Dao, yêu thương : “A Trâm, Phù Dao, chúng …”

“Không!” Đồ Linh Trâm đỏ mắt dậy, phụ nhân nhẹ nhàng nhấn về chỗ .

Đồ phu nhân ngừng ngừng, : “Phu thê duyên đến già thực dễ, hai đứa kiên trì nhẫn nại, khoan dung, càng học cách trân trọng, nâng đỡ lẫn , ?”

Đồ Linh Trâm im lặng.

Lý Phù Dao chớp mắt bốn vị trưởng bối, thong thả mà trịnh trọng gật đầu: “Bọn con hiểu .”

Lý Thu Bình lau nước mắt, Triệu hoàng hậu ghé tai nhi tử mấy câu.

lúc , bên ngoài tựa hồ truyền đến tiếng nhắc nhở: “Thời gian đến , còn đợi đến khi nào!”

Thanh âm tựa hồ bên tai xa tận chân trời bất định.

Bốn vị trưởng bối Đồ thị cùng Lý thị dậy hướng ngoài, bước tuyết, thong thả biến mất trong bóng đêm.

“Cha, !” Đồ Linh Trâm nhịn đuổi theo, nhưng đuổi thế nào cũng tới bốn bóng lưng .

Loading...