Có chuyện gì đây, rõ ràng đêm qua nàng ngủ ở phòng , tỉnh giấc chạy đến giường nam nhân ?
Chẳng lẽ nàng mộng du?
Lý Phù Dao ý thức tìm tòi một phen, thấy cơ thể mềm mại của nàng, lúc mới chầm chậm hé mở hai mắt, nàng lộ một nụ tuấn lãng: “Chào buổi sáng, A Trâm.”
Thấy bộ dạng lười biếng của lúc , Đồ Linh Trâm cảm thấy tim bỗng đập lệch nhịp một cái.
Nàng theo bản năng lấy tay che n.g.ự.c trái, gật đầu lên tiếng: “Chào buổi sáng.”
“Vẫn nhớ là ai chứ ? »
« Lý Phù Dao. »
Lý Phù Dao hài lòng gật đầu, ở giường chống cằm, áo trễ lộ lồng n.g.ự.c lớn. Hắn híp híp mắt, thoáng tia đùa giỡn : « Vậy nàng nhớ đêm qua chúng gì ? »
Thấy biểu hiện ái của , Đồ Linh Trâm khỏi hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ một lúc vẫn gì.
Lý Phù Dao thở dài một cái, vờ ủy khuất : « Tối qua nửa đêm tỉnh dậy thấy nàng đến đây đòi ngủ cùng , còn sẽ chịu trách nhiệm với , nàng nhớ nữa ? »
Cái gì…cái gì ??!!
Đồ Linh Trâm chấn kinh. Ta hóa là loại bằng cầm thú ?!
Thấy biểu hiện của nàng, Lý Phù Dao tâm tình cực , giường nhỏ tiếng.
Đồ Linh Trâm lúc mới đang đùa nàng, vội ho khan một tiếng : « Ta, về phòng rửa mặt. »
Nói xong nàng vẫy tay chạy biến.
Dù là thế nào nữa, tỉnh dậy từ giường nam nhân cũng đủ là chuyện kinh thiên động địa .
Đồ Linh Trâm chạy về phòng , đóng cửa , kiểm tra chính một nữa : May, còn may, áo quần vẫn còn .
Bất quá, như thể ai đó từng với : Thực lòng yêu một là can tâm ngủ cùng đó, cởi áo nới dây, chân thành đối đãi, vì sinh con…
Nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ lên, lập tức lắc đầu, ngăn nghĩ tiếp.
Nàng giường, đang chuẩn rửa mặt bỗng phát hiện giường là giấy, bút tích như mới còn đậm mùi mực.
Mê Truyện Dịch
Nàng cầm giấy lên , lập tức ngây ngẩn cả :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-104-hon-quan-si-tinh.html.]
Ta là Đồ Linh Trâm, vì kẻ gian hại, uống Vong Xuyên, mất hết ký ức. Tối nay ký ức chợt về, liền , mong chờ ngày phục hồi ký ức. Tiếp theo đa sẽ thuật việc, từng chuyện quan trọng, từng vật quan trọng, vạn mong nhớ hết, nhớ hết…
Lý Phù Dao giường dưỡng thương mấy ngày, cuối cùng cũng thể xuống giường .
Trường An hôm nay khí trời trong lành, tuyết cũng dần tan. Ngày gần về đêm, phố Trường An liền truyền tới tiếng tiêu trống cùng pháo đến là náo nhiệt như đêm.
Lý Phù Sơ bận tham gia cung yến, thể đến chỗ ca ca; liền để thái giám mang lễ vật đến. Lý Phù Dao bàn chất đầy mỹ thực, khỏi bật : Tiểu tử , cứ như thể trưởng từng hoàng đế bằng.
Món ăn quá nhiều, ngoại trừ tỷ Đồ gia, Lý Phù Dao còn mời cả Ô Nha cùng Văn Hoán Chi đến ăn cùng. Mấy ngày Văn Hoán Chi tục, đang lúc tình nồng ý đậm với Đồ Anh, hai thỉnh thoảng đưa mắt một chút, cả hai đều đỏ mặt tránh ánh mắt .
Lý Phù Dao vì vết thương lành , uống một bát cháo liền buông đũa xuống, trời Trường An khói hỏa sáng rực, lẩm bẩm : “Lại đến tết Thượng Nguyên .”
Đồ Linh Trâm ở bên thấy, lông mày nhíu lên, như đang suy nghĩ điều gì.
Dùng xong bữa tối, Văn Hoán Chi kéo Đồ Anh ngoài xem hội.
Đồ Phủ lập tức yên tĩnh, Đồ Lnh Trâm suy nghĩ một chút, cuối cùng tiến đến gần Lý Phù Dao hai bước, hỏi: “Vết thương của ngươi, còn đau ?”
Nghe , Lý Phù Dao buông cuốn sách trong tay xuống : “Không đau nữa .”
Đồ Linh Trâm né mắt dám , một lúc lâu mặt mới ửng đỏ lên tiếng: “Vậy…Chúng xem hoa đăng ?”
Lý Phù Dao nhíu mày: “Hoa đăng bằng nàng.”
“….”
Đồ Linh Trâm im lặng một lúc mới : “Còn ăn Nguyên tiêu tường thành nữa, là thứ ngươi thích ăn nhất.”
Lý Phù Dao mắt sáng lên, chút bất ngờ: “Sao nàng thích ăn nguyên tiêu ở đó nhất, ký ức khôi phục?”
“Nhớ một chút.” ĐồLinh TRâm lắc lắc đầu, do dự một hồi, vẫn chọn thẳng: “Ngày ở giường một tập giấy, đại khái là nhân lúc tỉnh táo ghi , đó nhắc : Tết Thượng Nguyên cùng ngươi xem hoa đăng, ăn nguyên tiêu trường thành…”
Hóa , nàng sợ chính sẽ quên nên lặng lẽ ? Lần đó nàng suốt đêm ngủ, ghi ký ức, là tâm tình thế nào đây?
Đau khổ, ngọt ngào, cũng thể là…cảm giác mất mát?
Lý Phù Dao biểu hiện khẽ động, ánh mắt cũng ôn nhu lên. Hắn nghiêng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Hắn ôn nhu hỏi: “Còn những gì nữa?”