Như , dù khắc nữa nàng sẽ mất ký ức cũng thể liếc thấy bút tích .
Mùa đông dài đằng đẵng, ngày ngắn đêm dài, ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm âm trầm. Đồ Linh Trâm vặn eo, nhân lúc còn ký ức thăm Lý Phù Dao.
Mặc đồ chỉnh tề, nàng nhẹ đẩy cửa. Hừng đông là lúc trời rét nhất, nàng một bước , dựa ký ức tìm đến phòng Lý Phù Dao, nhẹ đẩy cửa.
Lý Phù Dao vẫn duy trì thói quen ngủ thắp đèn dầu, như chờ nàng về. Trên lưng vết thương, chỉ thể nghiêng mà ngủ, ánh nến chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng, ấm áp đến hòa tan tim nàng.
Đồ Linh Trâm nhẹ bước đến giường , thu váy thảm lông, cứ im lặng như sư yêu thương nhất, dùng ánh mắt ôn nhu miêu tả dáng hình , như đem khắc tận cốt tủy.
Như cảm nhận ý lạnh, Lý Phù Dao kéo chăn một hồi. Đồ Linh Trâm nhath cảm phát hiện, vội giúp kéo chăn.
Mê Truyện Dịch
Lý Phù Dao lập tức tỉnh dậy.
Bên giường, Lý Phù Dao mơ màng nàng, ánh mắt dần sáng rõ. Sau một khắc, đột nhiên dậy, vui vẻ : “Sư tỷ, nàng đây?”
Hắn hiển nhiên kích động đến quên mất thương, gào lên đau đớn, vô lực xuống.
Đồ Linh Trâm đau lòng, đắp chăn cho , lúc mới ôn nhu : “Ừm, tạm thời khôi phục ký ức.”
Lý Phù Dao hiển nhiên cao hứng, nỗ lực rướn , hai mắt khẩn cầu: “Quá , ôm nàng, hôn nàng, bây giờ! Ngay lập tức!”
Nói đoạn, oan ức bổ sung: “Sau mỗi nàng mất ký ức, liền đụng đến nàng, nhịn đến là khổ!”
Đồ Linh Trâm ngờ trong đầu nghĩ đến chuyện đầu tiên, sửng sốt một hồi mới ho khan: “Ngươi a!”
Cuối cùng vẫn nghiêng , đón nhận đôi môi ấm áp của .
Nụ hôn ngăn cách nhiều ngày như củi khô gặp lửa mạnh, hết sức căng thẳng. Lý Phù Dao ý thức thẳng lên, tay khẽ ôm cả nàng, cổ tay lưng nàng d.a.o động.
Hắn gần như hung hôn lấy nàng, liếm, cắn, đùa bỡn, cướp đoạt thở nàng.
Đồ Linh Trâm hôn đến ngơ ngẩn, suýt chút nữa nghẹt thở.
Thân thể kìm mềm dần, nàng chần chừ duỗi hai tay đặt lên vai , sợ chạm vết thương , đành mở miệng: “Chậm chút, vết thương của…”
“Đừng gì hết, ôm chặt .” Lý Phù Dao chặn môi nàng, hô hấp chích nhiệt, thanh âm mê hoặc lòng : “Dù đau cũng .”
Đồ Linh Trâm như vùng vẫy thuyền con, khẽ ôm lấy vòng eo , vẫn quên tránh vết thương .
Ánh lửa dần dần tắt lịm, bốn phía về bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-103-hon-quan-si-tinh.html.]
Hai tách , thở lộn xộn.
Trong bóng đêm, ánh mắt phản chiếu cả bầu trời đầy , sáng đến rực rỡ. Hắn cầm tay nàng cuộn lòng, hôn lên tay nàng, ách thanh : “A Trâm, tay nàng lạnh quá.”
Nói xong, dịch bên trong, vỗ vỗ đệm chăn bên cạnh: “Lên đây, sưởi ấm cho nàng.”
Đồ Linh Trâm thực sự quá yêu nam nhân , yêu đến mức ánh mắt nỡ rời khỏi dù chỉ một khắc.
Nàng cởi giày, bò lên giường, cùng đối mặt, ánh mắt như tơ tuyến, quyến luyến vạn phần.
Lý Phù Dao nghiêng hôn lên lông mi run rẩy của nàng, nhẹ : “Trời còn sáng, ngủ .”
Đồ Linh Trâm lắc lắc đầu, vạn phần : “Để nhiều thêm một chút, sợ khi tỉnh giấc, sẽ quên mất .”
Vì thế nàng mới cả đêm ngủ?
Một luồng chua xót lan khắp , áp trán lên trán nàng, mười ngón tay đan chặt, thấp giọng : “Đừng lo, ngủ . Mặc kệ nàng quên bao nhiêu , đều sẽ khiến nàng nhớ .”
“Tự tin đến ?”
“Chính là tự tin đấy.”
“Phù Dao.” Đồ Linh Trâm sâu mắt , gọi .
“Hả?” Lý Phù Dao kéo dài ngữ điệu, âu yếm đáp.
“Ta rơi tay Lý Hoài, thật sự bỏ cả giang sơn ?” Nàng thở dài một tiếng, viền mắt ẩm ướt: “Ngọc tỷ chỉ một, ngươi cam lòng.”
“A Trâm cũng chỉ một a.” Lý Phù Dao ôn nhu hôn lên đầu nàng, đáp.
Phảng phất như lông chim nhẹ lướt qua tim , mềm mại. Đồ Linh Trâm sắp c.h.ế.t chìm trong sự ôn nhu naỳ . Nàng mệt mỏi nhắm hai mắt, khóe miệng mang theo một ý hạnh phúc, trầm thấp mắng một tiếng: “Hôn quân.”
Lý Phù Dao cúi đầu trong lòng, nghĩ thầm: Ừ, là hôn quân, cho nên mới thoái vị mà.
Mà Đồ Linh Trâm một đêm ngủ khóe miệng mỉm tiến mộng.
….
Sau hừng đông, Đồ Linh Trâm mở mắt, liền thấy dung nhan tuấn mà quen thuộc.
Ánh mắt mơ màng rơi hàng lông mày của , lông mi dày, sống mũi cao, bờ mô nhợt nhatjm cuối cùng là vòm n.g.ự.c rộng màu mật ong…Đồ Linh Trâm chút bối rối, vội tránh khỏi cái ôm ấp ám của , tay chân như trở nên thừa thãi, xỏ giày xuống giường.