Hôn Quân Si Tình - Chương 102: Hôn Quân Si Tình

Cập nhật lúc: 2025-08-14 03:41:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy nàng cự tuyệt , Lý Phù Dao trưng vẻ mặt tội nghiệp, đáng thương gọi nàng: “A Trâm…”

Đồ Linh TRâm thấy đôi môi tái nhợt của liền đau lòng, rót đưa đến bên môi .

Lý Phù Dao liền nhấp hai ngụm nước, làn da tái nhợt càng nổi bật đôi mắt đen thâm thúy, như kéo trầm luân. Hắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, cực kỳ cam lòng : “A Trâm cứ nhớ thế?”

“Ta khi mất ký ức, tỉnh đầu tiên thấy là .” Nàng thành thật đáp: “Hắn là A Trâm, là Lý Hoài, hôn phu của …”

“Cái gì?!”

Lý Phù Dao dậy nhưng vết thương phía động đau đớn, vô lực xuống. Hai tay nắm chặt, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ, cắn răng hung ác: “Tên khốn thật cơ hội! Nàng là thê của , là của ! Là nữ nhân của Lý Phù Dao!”

Nói xong, tìm kiếm bàn tay nàng, sốt sắng hỏi: “Têm khốn gì nàng chứ?”

“Không , ,” Nàng vội xua xua tay chứng minh thanh bạch.

Sau đó nàng ngẩn : Sao nóng lòng giải thích với thanh bạch. Sao quan tâm đến cảm nhận của ? Nhìn thấy khó chịu, lòng nàng cũng phảng phất khó chịu theo…

Bởi vì động tác quá mạnh mà vết thương nứt , vệt m.á.u nhàn nhạt thấm băng. Đồ Linh Trâm vội đè xuống, chân thành : “Đừng động, ngươi chảy m.á.u .”

Lý Phù Dao bực dọc vung tay đập giường, giọng oán hận tự trách: “Đều do vô dụng.”

Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, mấp máy môi cuối cùng : “Ngươi đừng lo, với cái gì cũng .”

“Thật sự?”

Lý Phù Dao thoải mái hơn đôi chút, chỉ màu tấm lưng ngừng chảy máu: “Lý Hoài là đại ác ma, nàng đừng tin . Nàng xem, vết thương lưng b.ắ.n đó! Hắn chiếm nàng, thế là đ.â.m nàng, may mà phản ứng nhanh, nếu nàng thương .”

Đồ Linh Trâm cả kinh: “Có chuyện ? Ta nhớ luôn,” Nói đoạn, nàng đau lòng ; “Nhất định là đau ?”

“Đau, đau chết.” Lý Phù Dao ủy khuất: “ lòng còn đau hơn, ghen.”

“Xin , như .” Đồ Linh Trâm chút tội : “Lý Hoài bây giờ ở ? Phải để tạ tội.”

Lý Phù Dao hừ một tiếng: “Quên , nhận báo ứng .”

Mê Truyện Dịch

Đồ Linh Trâm suy nghĩ một hồi, nhịn : “Vết thương của ngươi hình như nghiêm trọng lắm, là gọi đến băng bó nữa?”

“Không cần.” Lý Phù Dao chôn mặt gối. Mắt sáng lấp lánh Đồ Linh Trâm: “A Trâm thơm một cái, liền đau nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-102-hon-quan-si-tinh.html.]

“Này….” Đồ Linh Trâm chút khó xử.

Nàng hoảng hốt nhớ , ai từng : Không chuyện gì cũng ôm , khen mấy câu, Lý Phù Dao nhất định sẽ vui.

Lý Phù Dao thấy dáng vẻ ngơ ngác của nàng. Thất vọng thoáng qua trong mắt, cố điều chỉnh tâ tình, vờ vịt: “Nàng thì thôi, chỉ định đùa…”

Lời xong, Đồ Linh Trâm đột nhiên cúi , nhẹ nhàng ôm lấy .

“…đùa chút thôi.” Hắn sững sờ bổ sung nửa câu còn thiếu.

Một lúc , bình tĩnh , tai đỏ ửng nàng thâm tình: “A Trâm, nàng nhớ kỹ tên , là Đồ Linh Trâm.”

“…Được.”

“Đồ Thị là một dòng tộc đáng kiêu ngạo, nàng quen nương nàng ở Đồ Linh Sơn, vật đính ước là Trâm đồng tước, vì đặt tên nàng là Đồ Linh Trâm, nàng tuyệt đối đừng quên.”

“Ừ, tên là Đồ Linh Trâm, nhớ .”

Lý Phù Dao khóe mắt ẩm ướt, lẩm bẩm : « So với việc quên , càng sợ nàng quên chính là Đồ Linh Trâm. Bởi vì thể , vốn của nàng a… »

Nửa đêm , Đồ Linh Trâm sợ hãi tỉnh dậy.

Nàng bỗng dưng nhớ nhiều chuyện.Nàng nhớ là Đồ Linh TRâm trọng sinh mà đến, , bộ binh, còn một yêu, tên là Lý Phù Dao.

Đồng thời nàng cũng nhớ rõ, chính từng uống thuốc Vong Xuyên của Lý Hoài, đó ký ức mất . Dù thỉnh thoảng những mảnh ký ức ngắn, nhưng mấy lúc liền quên mất.

Nàng cứ lặp lặp vòng luẩn quẩn nữa, nàng đành lòng Lý Phù Dao thấy ánh mắt thất vọng cùng thương tâm nữa.

Nghĩ đến đây, nàng thuận tay khoác áo mỏng, tìm đến giấy bút. Thừa lúc ký ức tỉnh táo liền những chuyện thể nhớ. Như , dù hừng đông nàng quên hết cũng sẽ nên gì…

Giống như cách nàng khắc chữ lên n.g.ự.c .

Chuyện cũ rõ ràng mắt, hòa mực đậm, quyến luyến hóa tương tư. Dưới ngọn đèn dầu, nàng đưa bút, như ngược thời gian, ghi chuyện. Từng trang từng trang, giữa đêm khuya yên tĩnh chỉ còn tiếng bút nhẹ in mặt giấy.

Sau một thời gian, khắp bàn đều là giấy, bút tích ngày càng gấp gáp. Cuối cùng nàng hạ bút, xoa ngón tay đông cứng, thỏa mãn thở một cái.

Đặt giấy lên bàn, sắp xếp đấy. Một lát nàng như yên lòng đặt đống giấy tràn ngập ký ức lên giường cho dễ thấy.

Loading...