“Ừm.” Người mẹ trả lời.
Cô bé rất xinh đẹp, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ. Mẹ của cô bé ngồi xuống, cô bé nhẹ nhàng ôm lấy cổ mẹ mình, khẽ hôn lên mặt mẹ mình một cái.
Thang máy cũng đến nơi rồi.
Trâu Niệm đi ra ngoài, trong đầu đều là cảnh tượng ấm áp trong thang máy vừa rồi. Cô bị đứa trẻ đáng yêu kia làm cho lây nhiễm, không tự chủ được mà tưởng tượng, không biết sau này cô sinh con, con của cô có phải cũng sẽ đáng yêu như cô bé vừa rồi không.
Cô vừa nghĩ ngợi vừa bấm chuông cửa, lúc Nguyễn Duật Nghiêu mở cửa ra đúng lúc nhìn thấy khóe miệng Trâu Niệm cong lên, khẽ lộ ra ý cười, nhưng cô lại chẳng hề hay biết.
Đôi mắt hẹp dài của Nguyễn Duật Nghiêu hơi nheo lại, tự hỏi ý cười trên khóe môi cô lúc này có từ đâu, chẳng lẽ là vì gặp được anh sao?
Hay là bởi vì không cần anh xuống dưới đón thì đã có người vừa vặn đi lên, cho cô đi nhờ?
“Vào đi.” Anh nói.
Anh đi vào trước, dáng vẻ rất lãnh đạm.
Trâu Niệm đi theo sau lưng anh, chiều cao và đôi chân dài của Nguyễn Duật Nghiêu khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh. Không phải là cô sợ nhìn, mà là cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải thừa nhận, anh rất mê người.
Nhất là thân thể của anh, dáng người hoàn mỹ đến cực hạn.
Chắc là anh vừa mới tắm xong, lúc này còn khoác một chiếc áo choàng tắm. Thân thể anh sau khi tắm mang theo một mùi hương nhàn nhạt, hòa quyện với mùi vị nam tính thuần túy trên người anh.
Sau khi anh mở cửa cho cô xong thì trực tiếp đi vào phòng ngủ.
“Có việc thì vào trong nói.” Anh lên tiếng trước.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-931.html.]
Vào phòng ngủ của anh nói chuyện?
“Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây đâu, tôi đi ngay bây giờ đây.” Anh lại nói tiếp.
Thế là Trâu Niệm lập tức thức thời tiến vào trong phòng ngủ. Cô sợ gì chứ, những gì có thể và cả không thể thì cô đều đã cho anh rồi. Từ ngày phát sinh quan hệ với anh, cô giống như đã ôm thái độ không thèm đếm xỉa đến gì nữa!
Cô nhìn phía đuôi lông mày của anh, phát hiện có một vệt đỏ.
Trâu Niệm đứng ở một bên, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, mới chỉ một ngày thôi mà, anh làm kiểu gì thế?”
“Vào nhà vệ sinh lấy kem dưỡng da ra đây cho tôi.” Anh nhíu mày.
Trâu Niệm im lặng...
Nhưng cô cũng đi vào nhà vệ sinh, tốt nhất là đừng đắc tội với anh thì hơn. Nếu ở trên đường thì cô thậm chí còn dám đánh anh mắng anh, nhưng bây giờ ở nhà của anh, ở địa bàn của anh, cô tất nhiên biết thu liễm lại rất nhiều.
Bồn rửa mặt trong nhà Nguyễn Duật Nghiêu vô cùng đơn giản, có một chai sữa rửa mặt nam, một chai sữa dưỡng thể nam, xà phòng rửa tay, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, d.a.o cạo râu... Trâu Niệm cầm chai sữa dưỡng thể nam lên, quay trở lại phòng ngủ.
“Đây.” Cô đặt xuống một bên.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu. Lúc cô vào nhà vệ sinh thì anh đã châm một điếu thuốc, lúc này đang vừa ngậm thuốc vừa soi gương, muốn nhìn vết thương sau vai, nhưng nhìn mãi cũng không được.
Khói thuốc chậm rãi bay lên, Nguyễn Duật Nghiêu đành phải nheo một mắt lại.
“... Để tôi giúp anh.” Cô nói, âm thanh không lớn không nhỏ.
Nguyễn Duật Nghiêu bỗng dưng quay đầu lại. Anh ngậm điếu thuốc đang cháy trong miệng, cứ thế nhìn cô. Giờ phút này, mặt mày của anh không hề ôn nhu, mà là khiến cô e ngại.
“Tôi giúp anh xử lý vết thương sau lưng một chút, nếu không lát nữa mặc áo sơ mi sẽ dính m.á.u vào.” Cô hít sâu một hơi.