Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 91:2

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Trâu Niệm mới nhận ra, trợ lý Đổng nào đang nhìn mình, là đang nhìn tay cô.....đang nắm cùng Tô Chính Đông, lôi lôi kéo kéo hơi có vẻ thân mật.

Tô Chính Đông dùng sức, không để Trâu Niệm rút tay ra, trên mặt nở nụ cười, đi về phía Nguyễn Duật Nghiêu.

“Tô tổng.” Trợ lý Đổng chào hỏi Tô Chính Đông, rồi lại nhìn Trâu Niệm: “Cô Trâu.....”

Trâu Niệm khẽ gật đầu, chào hỏi trợ lý Đổng.

Ánh mắt cô, khẽ liếc nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, sợ hãi cúi đầu.

“Ông chủ Nguyễn tới đây ----” Tô Chính Đông nhíu mày, hỏi.

Trợ lý Đổng mỉm cười nói: “Về chuyện của công trình, có một vài chi tiết, Nguyễn tổng của chúng tôi cần phải gặp mặt mẹ anh, đích thân bàn bạc.....”

“Thế thì, không làm chậm trễ nữa.” Tô Chính Đông gật đầu.

Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu, vô cùng u ám lướt nhìn mặt Trâu Niệm, anh nhìn chằm chằm Trâu Niệm, nhưng lại nói chuyện với Tô Chính Đông: “Lên trước ----”

Nguyễn Duật Nghiêu bước vào thang máy, trợ lý Đổng cũng theo sau vào.

Cửa thang máy đóng lại.....

Tô Chính Đông vẫn nắm lấy tay Trâu Niệm, không buông ra, còn tâm tư Trâu Niệm lúc này thì rất rối, nên cũng không để ý nữa, giống như Tô Chính Đông nói, nắm một chút, cũng sẽ không có thai hay gì đó.

Trâu Niệm tò mò hỏi Tô Chính Đông: “Hai người, trước đó đã quen biết nhau từ rất sớm?”

“Quen biết.....” Tô Chính Đông nhìn sang hướng khác.

“Là.....quan hệ gì?

Hình như là, không mấy vui vẻ.” Trâu Niệm thăm dò hỏi.

Tô Chính Đông liếc nhìn Trâu Niệm, khóe miệng cong lên, “Đứng nhắc anh ta ở trước mặt tôi.....chuyện quá khứ, tôi không muốn nhắc tới nữa, nhất là những chuyện không vui.”

“Ngại quá, vậy tôi không hỏi nữa.” Trâu Niệm biết điều nói.

Trước khi rời khỏi thang máy với Tô Chính Đông, Trâu Niệm quay đầu, liếc nhìn cửa thang máy, sau đó mới hoàn toàn thu ánh mắt lại rồi rời đi.....

Trâu Niệm nói với Tô Chính Đông, “Đừng bởi vì tôi, mà giận mẹ anh, không đáng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-912.html.]

“Tôi sẵn lòng ----” Tô Chính Đông đứng ở bên ngoài, châm một điếu thuốc.

Hôm nay là một ngày trời nhiều mây, nhưng thành phố B lại không mưa, đứng bên ngoài, những cơn gió mát mẻ lành lạnh thổi vào da, cảm thấy rất thoải mái.

Trên lầu.

Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trên sofa, bắt chéo chân, châm một điếu thuốc, trên bàn sofa trước mặt có một hộp gạt tàn thuốc.

Trợ lý Đổng đứng ở một bên.

Mê Truyện Dịch

Trịnh Lan ngồi trên sofa ở một bên khác, cẩn thận xem kỹ tư liệu trợ lý Đổng lấy ra từ túi tài liệu, lắc đầu: “Những vật liệu này, rốt cuộc có phải người của Hồng Viễn mua hay không, vẫn cần phải có bằng chứng để chứng thực, tôi sẽ bảo người điều tra từng tầng một, điều tra được kết quả, sẽ cho tập đoàn Nguyễn thị một lời giải thích.”

Vẻ mặt Trịnh Lan bình thường, đưa tay ra đưa tư liệu cho trợ lý Đổng.

Trợ lý Đổng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân, không tự ý đưa tay lấy lại tư liệu khi chưa được cho phép.

Khóe miệng Nguyễn Duật Nghiêu nở nụ cười nhạt, dập điếu thuốc, nhíu mày nói: “Phần tư liệu này bà cứ giữ lại trước, lúc điều tra, có lẽ sẽ dùng tới.....”

“Vậy được, vậy cứ để ở chỗ tôi trước.” Trịnh Lan thuận tay đặt sang một bên.

Nguyễn Duật Nghiêu liếc nhìn trợ lý Đổng, trợ lý Đổng gật đầu với Trịnh Lan, sau đó rời khỏi phòng làm việc trước.

Trong phòng làm việc, chỉ có Trịnh Lan và Nguyễn Duật Nghiêu.

Vẻ mặt Trịnh Lan đã thay đổi không ít so với lúc trợ lý Đổng còn ở đây vừa rồi.....

Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trên sofa với bộ dạng lười biếng: “.....Mẹ, vật liệu thu mua lần này, vấn đề xảy ra ở Hồng Viễn, việc này không cần điều tra, đã quá rõ ràng, nếu mẹ đang hợp tác với ai đó, mà nhắm vào Nguyễn thị nhắm vào tôi, thì xin mẹ lập tức dừng tay, đừng để tới cuối cùng bị người khác lợi dụng, rồi chịu thiệt.”

Trinh Lan ngồi trên sofa quay đầu nhìn Nguyễn Duật Nghiêu với vẻ mặt bình tĩnh: “Duật Nghiêu, một tiếng mẹ này, ta thật sự không nhận nổi....con là con cháu của ta, ta gọi con một tiếng Duật Nghiêu, nếu con không thích nghe, thì nói ra, chúng ta sẽ gọi theo cách gọi của người làm ăn, gọi con một tiếng ông chủ Nguyễn.

Còn về việc con gọi ta, vẫn là gọi Trịnh tổng thì tương đối thích hợp.”

Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, đứng dậy, nói với vẻ trịnh trọng: “Những lời nên nói, hôm nay tôi đích thân tới, cũng đã nói xong với bà, hy vọng bà cẩn thận ----”

Coi như là đã nói rất khách khí, Nguyễn Duật Nghiêu tạm biệt, rời khỏi phòng làm việc với vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu đi ra, trợ lý Đổng liền đuổi theo.

Hai người bước vào thang máy, trợ lý Đổng mím chặt môi, đứng bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu.

Thang máy tới tầng một, hai người bước ra, trước khi rời khỏi Hồng Viễn, Nguyễn Duật Nghiêu và trợ lý Đổng đều biết, có thể không nói thì tốt nhất là không nói, rời khỏi địa bàn của người khác, mới có thể không kiêng dè mà tùy ý nói.

Loading...