Ngược lại là anh đó Tô Chính Đông, một hai nhất định phải cưới tôi cho bằng được, tôi không đi bán đứng thân thể, ngược lại bán bản thân mình cho anh.
Ý cười trong mắt Tô Chính Đông, dần dần trở nên sâu đậm hơn, đêm tân hôn đó, hai người nhìn pháo hoa nở rộ khắp bầu trời bên ngoài kia, Tô Chính Đông đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn khóe mắt trên gương mặt được trang điểm kiểu cô dâu xinh đẹp của cô, thấy cô sợ hãi đến mức nhắm hai mắt lại, anh ta cố ý chọc ghẹo cô, nói: Làm sao, cô đã nói cô bán mình cho tôi, cô cho rằng tôi, cũng là khách làng chơi trên người cô à?
Suốt hai mươi tư tiếng ngày kết hôn, Trâu Niệm luôn trong trạng thái sợ Tô Chính Đông, sợ anh ta thật sự làm giống như những gì mà anh ta nói với cô, may mắn là không xảy ra những chuyện kia.
Còn những lời nói cô dơ bẩn mà anh ta nói vài ngày trước đó, cô không hỏi kỹ, nghe ý anh ta, có vẻ cũng không định nói rõ rang với cô.
Trâu Niệm phân tích, đêm tân hôn đó anh ta không chạm vào cô, có thể là đêm đó đã xảy ra chuyện gì khiến anh ta hiểu lầm, dẫn đến việc anh ta không còn hứng thú chạm vào người cô, cô cũng thành công tránh thoát anh ta, cám ơn sự hiểu lầm kia đã giúp cô.
Cho tới tận bây giờ, giữa hai người vẫn vô cùng trong sạch, nhưng cô cũng có người đàn ông đầu tiên, là Nguyễn Duật Nghiêu.
Cô đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
……
Sáng sớm hôm sau.
Trâu Niệm rửa mặt sau đó ăn bữa sáng.
Bình thường trong nhà đều do Trâu Niệm làm bữa sáng, nhưng tối hôm qua cô quá mệt mỏi, sáng nay dậy sớm cũng không thoải mái có tinh thần lắm, cô không muốn động tay cho nên không nấu ăn, Hướng Dương dậy sớm nấu cháo, hai người ăn một bữa sáng vô cùng đơn giản.
Trâu Niệm chuẩn bị đến công ty, Hướng Dương đưa thuốc cảm trong nhà cho cô, mặc dù cô đã khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn phải uống thêm mấy viên thuốc, như vậy sẽ nhanh khỏe hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-903.html.]
Cô uống thuốc rồi đi làm.
Trâu Niệm mới vừa đến Hồng Viễn, đã nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh.
Cô không để ý đến mọi người, bước vào thang máy đi thẳng lên tầng mình làm việc, đồng nghiệp cùng tầng, cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, dường như đang nhắc nhở cô, cẩn thận một chút.
Ánh mắt nhắc nhở kiểu này, bình thường quá thường gặp trong công ty, Trâu Niệm để túi xách xuống, ngồi vào vị trí của mình.
Tô Tư tới văn phòng khoảng mười phút sau khi Trâu Niệm tới.
Thấy Trâu Niệm ngồi ở chỗ làm việc của cô, Tô Tư đi về phía cô, cô ta giơ tay lên, Tô Tư đặt túi mình... Ở trên bàn làm việc của Trâu Niệm, "Cô đi làm đó à?"
Tô Tư đứng, Trâu Niệm ngồi, cho nên Tô Tư tạo cho người khác cảm giác cao ngạo nhìn từ trên cao xuống.
Mê Truyện Dịch
"Cô có chuyện gì không?" Trâu Niệm nhìn cô, không cảm thấy mình đi làm phải được đãi ngộ tốt, nhưng cũng không phải Tô Tư muốn bắt nạt cô là bắt nạt.
"Tôi không có chuyện gì cả, tôi chỉ đến nói cho cô biết... Cô im hơi lặng tiếng đi về, hôm nay lại im hơi lặng tiếng tới làm, cô nghĩ nơi này..."
Tô Tư còn chưa nói xong, Trâu Niệm đã cắt lời.
Cô đứng lên, nhìn cô ta: "Chúng ta lên tầng trên nói chuyện, giải quyết xong lại xuống đây làm việc."
Cô cầm điện thoại di động lên, Trâu Niệm rời khỏi chỗ ngồi của mình, không nghe những câu nói đầy vẻ giễu cợt của Tô Tư, trực tiếp cắt lời không cho cô ta nói hết câu.