Vẻ mặt anh giận dữ nói: "Tôi không thả, bây giờ —— chúng ta nói chuyện cho rõ ràng!"
“Nói cái gì?”
Cô nhìn anh, giơ cây dù che mưa lên, thật ra thì... Trong lòng cô hiểu rõ.
Trâu Niệm nhìn anh, trong mắt tràn ngập đau khổ, nếu cô rõ ràng đang cố gắng chấm dứt, anh cần gì phải tới dây dưa... Anh lộ ra dáng vẻ rất đau khổ, vậy anh có biết hay không, thật ra cô cũng đau khổ không thua gì anh!
"Tại sao không nghe điện thoại của tôi? Mới vừa tách khỏi nhau, em đã bất ngờ không kịp đề phòng lạnh nhạt với tôi, Trâu Niệm, em có từng cân nhắc đến cảm giác của tôi không, người phụ nữ như em thật sự rất tàn nhẫn. Có phải em đã quên em từng lưu luyến lúc ở sân bay không? Lúc tiễn tôi lên máy bay... Người đứng nơi đó không chịu rời đi, chẳng lẽ không phải em sao?" Anh chất vấn sự nghi ngờ trong lòng, những lời này anh đã giấu trong lòng rất nhiều ngày, ấp ủ đến mức thay đổi cảm giác, ngày xưa nghĩ đến đúng lý hợp tình, lại biến thành trái tim nguội lạnh lúc này.
Cô không nghe điện thoại, anh không có cách nào hỏi cô, chỉ có thể cất giữ những lời này trong lòng, đừng quên hỏi cô một câu này, chờ ngày anh trở lại thành phố B, hỏi cho rõ ràng cả thảy.
Trâu Niệm bị hỏi, một chữ cũng không nói nên lời.
Mấy ngày qua ở Bắc Kinh, cô từng nghĩ sẽ gặp lại anh, thậm chí nhất định sẽ gặp lại anh ở thành phố B.
Sau đó cô suy nghĩ đến nhức đầu, mất ngủ trở thành chuyện mỗi ngày đều phải đối mặt, cô dứt khoát dọn vào trong bệnh viện ở, không chịu nổi những suy nghĩ miên man mà cô vô thức nghĩ đến lúc chỉ có một mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-892.html.]
Cô không nghe điện thoại, cố gắng tránh xa anh, nhưng luôn có lúc hai người sẽ chạm mặt. Nếu Nguyễn Duật Nghiêu thật sự hận cô, cho rằng cô không biết điều, vậy có lẽ anh sẽ trả thù, làm khó dễ người phụ nữ không biết điều là cô.
Nhưng anh không làm vậy, trước tiên anh tới bệnh viện tìm được cô, hỏi rõ từng chuyện...
Bị anh hỏi, Trâu Niệm không còn lời gì để nói.
Cô chỉ có thể cúi đầu, chờ đợi phán xét của anh...
"Tại sao không nói gì? Muốn tôi nói thay em?" Giọng điệu anh hết sức ác liệt, hùng hổ dọa người đối với cô.
Trâu Niệm ngẩng đầu, ánh mắt vẫn có mấy phần né tránh, nhưng cô phải thừa nhận mình trốn tránh anh ngay trước mặt anh, nhìn thẳng mặt nói rõ ràng tại sao cô không nghe điện thoại, dám làm thì dám nhận!
Cô tự giễu mở miệng: "Xin anh sau này đừng nói những câu như tôi đến sân bay tiễn anh, tôi không nỡ xoay người rời đi. Nguyễn Duật Nghiêu, anh chơi nổi... Nhưng tôi không chơi nổi. Anh không sợ tôi thật sự có tình cảm vói anh, sau đó quấn lấy anh cả đời sao? Tôi rất thực tế, cũng rất ích kỷ chỉ biết bảo vệ bản thân tôi, tôi sẽ không quan tâm anh có cảm giác như thế nào. Hôm nay anh nói người phụ nữ như tôi rất tàn nhẫn... Đúng vậy, tôi rất tàn nhẫn! Tôi từ chối sự nhiệt tình của anh đối với tôi! Đó là bởi vì tôi sợ nếu bây giờ tôi không từ chối anh, sau này cục diện sẽ đảo ngược! Sẽ trở thành tôi tới tìm anh, khóc nói người đàn ông là anh quá tàn nhẫn đối với tôi!"
Mê Truyện Dịch
“Tôi sẽ không ⸺⸺” Anh nhíu mày.
"Đừng nói anh sẽ không..." Trâu Niệm lắc đầu, vành mắt ửng đỏ, "Luôn sẽ có ngày tách ra, huống chi chúng ta không tính là chính thức ở bên nhau. Nguyễn Duật Nghiêu, anh đừng đến tìm tôi nữa, cứ như vậy kết thúc đi!