Nhắc đến chuyện con cái với anh trai, Nguyễn Duật Nghiêu nói, bây giờ trong lòng anh thật sự mong muốn có một đứa trẻ, nhưng anh trai không hiểu quan hệ giữa mình và Trác Địch, anh rất thất vọng, không biết nên làm gì.
Anh không muốn tìm một người phụ nữ ở bên ngoài sinh con cho mình, như vậy không công bằng với mẹ ruột của đứa trẻ. Hơn nữa trẻ em nên là kết tinh tình yêu của hai người yêu nhau.
Nếu sinh ra, anh làm cha của đứa trẻ, trong lòng cũng sẽ tồn tại một nút thắt, chắc chắn sẽ không thể yêu thương đứa trẻ được.
Nguyễn Duật Đình thở dài, anh ta là quan chức, không được phép sinh hai con, anh ta và vợ cũng không có ý định sinh tiếp, sức khỏe của vợ không tốt, lúc còn học đại học, tuổi trẻ nông nổi, sau khi phá thai không chăm sóc tốt cho vợ, ảnh hưởng đến sức khỏe của vợ, con gái bây giờ năm ấy suýt nữa đã không giữ được.
Nhà họ Nguyễn có gia thế, không thể không có con trai được, khó trách ông nội và cha đều lo lắng, người làm anh trai như anh ta cũng lo, lại càng cảm thấy mình mắc nợ em trai, do anh ta sai lầm mà liên lụy đến chuyện hôn nhân của em trai.
Không dễ dàng thoát khỏi cuộc hôn nhân này, dù sao thì Trác Địch cũng là con gái cưng của thị trưởng.
Đêm khuya, Nguyễn Duật Nghiêu dừng xe bên đường ở thành phố B, anh cầm điện thoại quyết định gọi cho Trâu Niệm, anh lo lắng cô ở bên xảy ra chuyện.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi được kết nối, nhưng bên kia không có người nghe.
Anh gọi lại hai lần, vẫn có chuông nhưng Trâu Niệm lại không nhấc máy.
Nguyễn Duật Nghiêu lo lắng, anh sợ cô ở Bắc Kinh xảy ra chuyện, đành phải gọi điện cho lái xe hỏi thăm tình hình, lái xe nói vừa đưa cô Trâu về khách sạn, cô Trâu ở đây vẫn bình thường, rất tốt.
Anh buông điện thoại và lái xe đi, anh không hiểu vì sao Trâu Niệm lại bắt đầu lạnh lùng với anh.
Nguyễn Duật Nghiêu không chờ Trâu Niệm gọi lại, nghe giáo sư nói, mỗi ngày Trâu Niệm đều ở bệnh viện với mẹ, cũng không nói nhiều, không biết tâm trạng tốt hay xấu, cô ấy sẽ cười với người khác, nhưng cười không mấy vui vẻ, Trâu Niệm cũng thường xuyên trò chuyện với giáo sư về tình hình sau phẫu thuật của mẹ cô.
Tâm trạng của Nguyễn Duật Nghiêu cực kỳ khó chịu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-871.html.]
Mê Truyện Dịch
Cuộc sống mỗi ngày của cô đều bình thường, chỉ có không để ý đến anh, không nghe điện thoại, rốt cuộc thì Nguyễn Duật Nghiêu mình là gì trong lòng cô?
Trâu Niệm trở lại thành phố B.
Một buổi sáng, tâm trạng của Nguyễn Duật Nghiêu cực kỳ u ám.
Trợ lý Đổng vào hai lần, một lần vào báo cáo tiến độ hạng mục của nhóm, lần thứ hai nộp bản hợp đồng cần anh phê duyệt và ký tên, lúc này Nguyễn Duật Nghiêu nhíu chặt lông mày, sau khi đọc hợp đồng, anh cảm thấy như vậy là được rồi, sau đó vung bút lên ký tên mình xuống.
Lúc trợ lý Đổng chuẩn bị đi ra ngoài thì bị anh gọi lại: "Chờ một chút."
"Nguyễn Tổng còn có chuyện gì sao?" Trợ lý Đổng mỉm cười quay đầu lại, cô ta nhìn ra hôm nay tâm trạng của giám đốc không tốt.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, muốn nói nhưng lại thôi.
Cuối cùng anh lắc đầu: "Không có gì, cô ra ngoài làm việc đi."
"Vâng." Trợ lý Đổng lui đi ra ngoài.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, anh đưa tay lấy điều khiển từ xa, hạ tấm rèm xuống chặn hết tất cả ánh nắng chói mắt, trong văn phòng, một mình anh ngồi lặng lẽ, không có tâm trạng làm việc.
Anh liếc nhìn điện thoại trên bàn một cái.
Bây giờ anh không hiểu Trâu Niệm đang nghĩ gì, anh cũng phát hiện có lẽ từ đầu mình đã không hiểu, hoặc là. . . . . . đàn ông đều không hiểu được phụ nữ nghĩ gì?
Đây là lần đầu tiên trong đời anh suy ngẫm về những vấn đề này, đồng thời anh phát hiện ra việc này còn khó hơn nhiều so với việc kinh doanh, một kiến thức về tình cảm không thể phân tích nổi.
Cả buổi sáng, từng cuộc gọi cứ nối tiếp nhau, nhưng không có cuộc gọi mà anh chờ đợi.