Bản thỏa thuận ký lúc đầu kia, cô ta cũng không để tâm?
Chỉ muốn gả cho anh, chưa từng nghĩ tới người đàn ông nào khác?
Sau khi kết hôn, Trác Địch cũng không che đậy mục đích của mình nữa, ôm tâm thế nữ theo đuổi nam dễ như cây kim đ.â.m tấm màn che, tiếp xúc cơ thể anh, nhưng khả năng tự chủ của anh, lại không phải tốt bình thường, điều này khiến cô ta rất đau đầu, bó tay không còn cách nào.
Trưởng bối trong nhà thúc giục sinh con, Nguyễn Duật Nghiêu 36 tuổi rồi, đã tới tuổi nên có một đứa con rồi.
Cô ta không thể sinh, cho nên dù có trả giá gì, dù trong lòng anh không có hình bóng của cô ta, thì cô ta cũng phải cần một người phụ nữ mau chóng sinh con cho Nguyễn Duật Nghiêu mới được, và đứa trẻ này, vừa sinh ra thì phải gọi cô ta là mẹ.
Đứa trẻ được vài tuổi, thì sẽ rất gần gũi với người mẹ này, tới lúc đó không ai có thể giành được.
Còn có, trong mắt những trưởng bối này, nhà họ Nguyễn là gia tộc lớn, nhất định không thể mất mặt, cũng không thể tùy tiện đối đầu với thị trưởng, cần phải thận trọng.
Mê Truyện Dịch
Cho nên, địa vị của cô ta trong tương lai nhất định rất vững, nếu ai dám nói.....đứa trẻ là do người phụ nữ khác sinh, thì nhà họ Nguyễn sẽ vô cùng xấu hổ.
Nguyễn Duật Nghiêu xuống lầu, mẹ Nguyễn nhìn thấy trong tay cầm chìa khóa xe, liền không mấy vui hỏi: "Sao vừa về lại muốn đi?"
Nghỉ ngơi một chút, ở nhà ăn cơm tối rồi hãy đi."
"Con tới bệnh viện thăm cha con." Nguyễn Duật Nghiêu nói với mẹ.
Mẹ Nguyễn gật đầu: "Cũng được.....đi đi, nói chuyện với cha con."
Nguyễn Duật Nghiêu xoay người rời khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-863.html.]
Trác Địch đứng bên cửa sổ trong phòng trên lầu, đưa mắt nhìn Nguyễn Duật Nghiêu lái xe rời đi một cách nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt liền trở nên ươn ướt.
Nguyễn Duật Nghiêu tới bệnh viện trước, cùng cha nói chuyện một lát, sau đó rời khỏi bệnh viện, trở về căn hộ trong thành phố nghỉ ngơi.
Cởi áo khoác vest ra, thuận tay vắt trên sofa, ánh mắt dán chặt vào chiếc điện thoại trong tay, rời khỏi Bắc Kinh đã mấy tiếng đồng hồ, anh đã tới thành phố B rất lâu, vừa nảy sinh ý định muốn gọi điện thoại cho cô, thì liền nhớ tới, tại sao cô không gọi tới, hỏi anh đã tới chưa?
Hay là cô thật sự không để ý tới anh như vậy.
Đặt điện thoại xuống, nghỉ ngơi.
Buổi tối, Nguyễn Duật Nghiêu hẹn anh cả ra ngoài ăn cơm.
Kể từ lúc bắt đầu về tới thành phố B, tới lúc gặp mặt anh cả, từ đầu tới cuối anh đều không đợi được một cuộc điện thoại nào của Trâu Niệm.
“Lơ đãng như vậy, sao thế?” Nguyễn Duật Đình hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn điện thoại trên bàn ăn, nhíu mày: “Đang đợi một cuộc điện thoại.”
“Ồ?” Nguyễn Duật Đình kinh ngạc, em trai, từ lúc nào mà lại có vẻ thất thần như vậy, lại chỉ vì đợi một cuộc điện thoại, Nguyễn Duật Đình mở miệng nói: “Xem ra, đối phương không phải người bình thường?”
Hai anh em nâng ly, Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng càng lớn hơn: “Chắc vậy, cô ấy không bình thường.”
Nguyễn Duật Nghiêu hơi ngửa đầu, uống một ngụm rượu, cảm giác lạnh lẽo nơi cổ họng, khiến trái cổ khẽ động, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt vẫn dán chặt lên chiếc điện thoại.
Nguyễn Duật Đình vô cùng hào hứng, cũng nhìn về phía chiếc điện thoại đó, xem ra, cuộc điện thoại em trai đang đợi.....thật sự rất quan trọng, quan trọng hơn bao giờ hết.