"Giờ này sao em ở nhà." Anh hỏi.
Nếu biết cô ta ở nhà, anh sẽ không về.
Trác Địch suy nghĩ, nói: 'Tối qua tìm anh, gọi điện thoại cho anh tới nửa đêm, em mất ngủ, em tức giận, sáng sớm mới ngủ được, bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ...."
"Sau này, đừng tìm tôi." Nguyễn Duật Nghiêu lạnh lùng, nắm hai tay đặt trên vai anh của cô ta xuống.
Sau đó cất bước, dự định rời khỏi phòng tắm, Trác Địch liền nhanh chóng vòng tay qua người anh, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngón tay vuốt ve cơ bụng cân đối của anh, áp mặt vào lưng anh, "Duật Nghiêu, đừng đi, xin anh đừng đi...."
"Buông ra." Nguyễn Duật Nghiêu thấp giọng nói.
"Em không buông, em là vợ anh, em làm thế này cũng không quá đáng....Anh nên hoàn thành chức trách người chồng của anh...." Cô ta nói xong, liền bắt đầu hôn lên lưng anh, ngón tay trượt xuống, tháo chiếc khăn tắm đang quấn quanh người anh xuống, lúc cô ta bị dục vọng bao phủ, ngón tay vô tình vuốt ve phần cứng rắn phía dưới người anh, thì bị Nguyễn Duật Nghiêu đẩy ra.
Mê Truyện Dịch
Anh nhặt chiếc khăn tắm dưới đất lên, quấn lại lần nữa, ngẩng đầu nhíu mày, nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh giọng cảnh cáo: "Trác Địch, em vượt quá giới hạn rồi đấy, tự giải quyết đi, tôi hy vọng em có thể yên phận một chút, tôi không muốn chạm vào em, không có bất kỳ hứng thú chạm vào em, đừng để tôi sau này không muốn bước vào ngôi nhà này nữa."
Nhìn anh rời khỏi phòng tắm, nhìn anh thay quần áo trong phòng, không có chút dự định ở lại, mà trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe, lập tức xuống lầu, trong lòng Trác Địch liền căm phẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-861.html.]
Lúc kết hôn, anh đã từng nói sẽ không chạm vào cô ta, cô ta gật đầu, cũng bằng lòng gả cho anh. Thái độ xa cách của anh, hoàn toàn đã ngăn cách sự mập mờ có lẽ sẽ nảy sinh giữa hai người.
Trước khi gả cho anh, Trác Định là nghĩ, tình cảm là cần phải bồi dưỡng, bây giờ bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu không có phụ nữ, cô ta đã gả cho anh, năm dài tháng rộng, mình hoàn toàn có thể khiến anh mê muội, vậy thì, cuộc hôn nhân này thật sự rất có ý nghĩa.
Bây giờ, dường như mọi thứ đều không phát triển giống như suy nghĩ của cô ta.
Hai người đã từng quen biết, chỉ là không thân, cô ta nhỏ hơn anh rất nhiều, khi hiểu chuyện và biết cái gì gọi là tình yêu, thì bắt đầu chú ý mọi thứ về anh, còn anh, lại không biết.
Vì để có thể gả cho anh, cô ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, cuối cùng cũng đợi được lúc anh cả của anh cần giúp đỡ, cô ta thành công vào nhà cha thị trưởng ở với mẹ, cô ta có thể giúp đỡ anh cả anh.
Trước khi kết hôn, cô ta tỏ vẻ chỉ muốn giúp đỡ, cũng không nghĩ nhiều tới những chuyện phức tạp khác, lạt mềm buộc chặt một lần. Nguyễn Duật Nghiêu từng khuyên cô ta, hôn nhân không phải trò đùa, cô ta còn trẻ mới 20 tuổi đầu, hoàn toàn có thể gả cho người thích cô ta, sống trong tình yêu tới hết đời.
Anh là suy nghĩ cho cô ta, cho rằng không thể vì anh cả mà làm lỡ hạnh phúc của Trác Địch.
Khi đó Trác Địch hỏi anh: "Anh có ấn tượng với em không?"
Nguyễn Duật Nghiêu đã suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, nhớ khi cô ta còn nhỏ, nhớ khi cô ta học trung học, sau đó, lớn lên rồi thì nhớ rõ hơn chút nữa, có điều, hai người chưa từng tiếp xúc, cho nên không biết rõ.
Cô ta tò mò, mình trong cảm nhận của anh, là một cô gái như thế nào.