Trâu Niệm nhanh chóng suy nghĩ tìm câu trả lời sao cho phù hợp
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nghĩ ra, mỉm cười trả lời: “Bởi vì... Anh quá già rồi.”
Lôi tuổi tác của anh ra nói à, nếu vậy thì anh chẳng ngại ngùng chút nào.
Nguyễn Duật Nghiêu bật cười: “Em đang nói dối, không ngoan chút nào...”
Trâu Niệm ngẩn cả người, đã lâu lắm rồi, lâu tới mức bản thân cô cũng không nhớ được là bao lâu, không có người nào dùng loại giọng điệu cưng chiều này nói chuyện với cô.
Cô bỏ qua hết thảy, cứ thế ôm chặt lấy Nguyễn Duật Nghiêu.
Cô bắt đầu tham luyến sự ấm áp này rồi.
Nguyễn Duật Nghiêu sắp phải rời khỏi Bắc Kinh.
Trâu Niệm tới sân bay tiễn anh.
Tài xế phụ trách đưa Trâu Niệm trở về, Nguyễn Duật Nghiêu một mình tiến vào trong phi trường, bước đi mà đầu không ngoảnh trở lại. Trâu Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, sợ anh quay đầu lại.
Đến cuối cùng, Nguyễn Duật Nghiêu cũng vẫn quay đầu lại, đứng ở một nơi rất xa, nhìn cô.
Hốc mắt Trâu Niệm lập tức nóng lên, cô nhẹ giọng nỉ non: “Cảm ơn.”
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu tới Bắc Kinh chỉ để có thể cùng cô chờ đợi kết quả cuộc phẫu thuật của mẹ cô. Anh sợ cô căng thẳng, sợ cô sợ hãi, càng sợ hơn là sợ kết quả không tốt sẽ khiến cô sụp đổ.
Anh đích thân đến, nhìn thấy mọi chuyện thuận lợi, anh cũng yên tâm.
Cô hỏi anh- tại sao lại làm nhiều chuyện như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-843.html.]
Tại sao lại suy nghĩ thay cho cô nhiều như thế?
Nguyễn Duật Nghiêu nói: "Việc nằm trong phận sự."
Chuyện của cô, là việc nằm trong phận sự của anh.
Trên đường trở về, tâm trạng của Trâu Niệm giống như hỏng bét rồi. Thực ra chỉ còn vài ngày nữa là cô về thành phố B rồi, về thì có thể gặp được anh, thế nên tại sao cô lại phải buồn chứ?
Có lẽ là vì cô sợ lòng người thay đổi, sợ lúc cô quay trở lại thành phố B thì anh đã có niềm vui mới, quên cô rồi.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, anh quên cô chẳng phải là kết quả tốt nhất cho chuyện này sao?
Trâu Niệm trở lại khách sạn, ánh mắt hơi đau. Cô muốn ngủ thêm một chút, chờ ngủ dậy là vừa vặn có thể vào bệnh viện gặp mẹ.
Trên giường có một chiếc áo sơ mi, đây là chiếc áo hôm qua Nguyễn Duật Nghiêu mặc. Trâu Niệm mằm xuống giường, cầm lấy chiếc áo sơ mi của anh, nhìn chăm chú hồi lâu, ánh mắt không rời khỏi một khắc, chiếc áo sơ mi của anh đẹp thật...
Tối hôm qua, Trâu Niệm căn bản cũng không nghỉ ngơi được tử tế.
Sau khi cùng anh triền miên thì đã đến khuya rồi. Sau khi triền miên qua đi, cũng chỉ có Nguyễn Duật Nghiêu ngủ trước, còn cô thì cứ nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia, đầu óc rối loạn, mãi mới có thể chợp mắt được.
Buổi sáng cô cũng miễn cưỡng tỉnh dậy, thân thể vẫn bủn rủn bất lực.
Lúc ở thành phố B, cô và anh chỉ làm một lần mà đến ngày hôm sau cô đã khó khăn rời giường, thân thể khó chịu. Lần này lại làm tận hai lần, anh nói đây là để đền bù tổn thất cho chuyện anh vì cô mà đến đây. Nguyễn Duật Nghiêu tinh lực dồi dào, giày vò thân thể cô từ đầu đến chân, hưởng thụ vô cùng.
Trâu Niệm cầm lấy áo sơ mi của anh, nghĩ đến những chuyện này, trong lòng không biết là cảm giác gì, ngọt ngào sao?
Cho dù là ngọt ngào thì cô cũng không dám quang minh chính đại mà cảm nhận nó, bởi vì vẫn còn những xoắn xuýt và tự trách đan xen nhau.
Cô cứ như vậy, chậm rãi ngủ thiếp đi. Hơi thở của cô đều đều, thoang thoảng mùi hương của người đàn ông lưu trên áo sơ mi, trên ga giường, trên chăn.