Trâu Niệm nhìn thấy động tác này của anh thì cả người ngẩn ngơ, cô nhìn hộp bao cao su trong tay anh đến mức xuất thần, giật mình nhớ tới lần trước hai người trầm luân trong phòng làm việc của anh, hình như không dùng bất cứ biện pháp an toàn nào cả. Trong văn phòng của Nguyễn Duật Nguyên không có mấy loại tránh thai gì đó, từ trước đến nay anh đều không mang theo, Trâu Niệm thì tất nhiên là càng không có. Hôm đó, trong tình huống khẩn cấp, anh đã b.ắ.n vào bên trong cô.
Nguyễn Duật Nghiêu rút thứ to lớn của mình ra khỏi người cô, đeo bao cao su, sau đó lại tiếp tục tiến vào. Anh cởi áo lót của cô ra, ngậm lấy bầu n.g.ự.c phấn nộn của cô, đầu lưỡi l.i.ế.m một vòng.
Trâu Niệm nhớ đến ngày hôm đó thì tâm trạng vô cùng luống cuống, chắc mọi chuyện không đến mức trùng hợp như vậy chứ?
Chắc là cô không mang thai đâu.
Từ ngày hai người tách ra đến nay đã mấy ngày trôi qua rồi, Trâu Niệm thừa nhận hai cuộc điện thoại mỗi ngày của anh khiến cô an tâm vô cùng, nhưng cô cũng không dám đáp lại quá nhiều, thậm chí còn không dám bày tỏ sự cảm kích của mình. Cô không dám nói, sợ anh nói ra điều anh muốn nhưng cô không cho nổi, hoặc không dám cho.
Đàn ông và phụ nữ đều có thể dễ dàng trở nên tham lam trong vấn đề này.
Hai người mới xa nhau vài ngày, nhưng cô đúng là đã bắt đầu nhớ anh, sinh ra ảo tưởng với anh rồi. Nhưng mà, nỗi nhớ mà cô dành cho Nguyễn Duật Nghiêu chắc chắn không nhiều bằng nỗi nhớ mà Nguyễn Duật Nghiêu dành cho cô. Bởi vì sự nhiệt tình của anh đã nói rõ hết thảy.
Thế nhưng... tình yêu nam nữ chính là như vậy, lần đầu tiên ở bên nhau bao giờ cũng có cảm giác tươi mới hơn.
Một người đàn ông như Nguyễn Duật Nghiêu chắc là chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ đâu nhỉ? Nếu anh nói không thì cô sẽ tin.
Trâu Niệm cảm thấy rất vinh hạnh, vì mình là người phụ nữ đầu tiên mà anh theo đuổi.
Chỉ không biết là loại tình cảm này của anh có thể duy trì bao lâu...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-833.html.]
Anh nói là cùng loại với yêu đương, mà yêu đương thì chắc sẽ đến lúc chia tay thôi nhỉ.
Trâu Niệm cảm thấy giữa hai bọn họ chưa thể nào gọi là yêu, ít nhất thì chưa đến trình độ không phải là đối phương thì không được.
Anh không hề hứa hẹn bất cứ điều gì về tương lai cả.
Loại hành vi này có khi còn chẳng thể nào gọi là yêu đương vụng trộm, có lẽ chỉ là anh cảm thấy loại cảm giác này rất kích thích mà thôi, thế nên mới không nhịn được mà giày vò cô như thế.
Trâu Niệm khinh bỉ chính bản thân mình, ánh đèn trong phòng mơ hồ, cô có thể từ cửa sổ thủy tinh mà nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu lên đó. Ngoài cô ra, còn có bóng dáng của một người đàn ông.
Điện thoại di động của anh không ngừng rung lên, nhưng vì đặt trên chăn nên âm thanh không lớn. Nguyễn Duật Nghiêu ngủ thiếp đi từ bao giờ, căn bản không cảm nhận được tiếng điện thoại.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu từ thành phố B đến Bắc Kinh cũng mất mấy tiếng đồng hồ, sau đó anh lại ở bệnh viện với cô đến tận nửa đêm, chắc chắn là rất mệt mỏi.
Vừa rồi hai người làm một lần ở bên ngoài, sau đó anh ôm cô vào trong phòng tắm. Trong lúc tắm rửa, anh lại nói rất nhớ cô, thế nên hai người lại làm thêm một lần nữa trong phòng tắm rồi anh mới chịu buông tha cho cô.
Trâu Niệm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu, thấy tên người gọi đến là “Trác Địch.”
Chắc là cô ta gọi để nói chuyện phiếm, hoặc kể chuyện trong nhà, hoặc cũng có thể là chất vấn anh sao đột nhiên lại đi công tác.
Đêm nay, Nguyễn Duật Nghiêu yên tĩnh ngủ trên giường của cô.