Trâu Niệm đứng sau lưng anh, xấu hổ vô cùng. Nguyễn Duật Nghiêu thì lại vô cùng tự nhiên, giống như anh tiến vào không phải là phòng của cô, mà là phòng thuộc về anh vậy.
Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu, khoảng cách của hai người rất gần. Vì chênh lệch chiều cao nên cằm Nguyễn Duật Nghiêu cao đến trán cô, mỗi lần nói chuyện với cô, anh đều phải cúi đầu xuống.
Mê Truyện Dịch
“Có nước không?” Anh khẽ hỏi.
“A.” Trâu Niệm đặt túi xách xuống, đi rót nước cho anh.
“Nước đây.” Trâu Niệm đưa nước cho anh.
Nguyễn Duật Nghiêu đứng cạnh cửa sổ sát đất, quay người nhận ly nước mà cô đưa, uống một ngụm. Lúc này cổ họng của anh đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi, thức đêm, hút thuốc, hai chuyện này cứ lặp đi lặp lại khiến cổ họng anh không thoải mái, khàn khàn khó chịu.
Anh uống nửa ly nước, sau đó đưa trả lại cho Trâu Niệm.
Trâu Niệm đặt ly nước sang một bên, quay người định đi, nhưng lại bị vòng tay ấm áp của anh ôm vào trong ngực...
Nguyễn Duật Nghiêu ôm chặt thân thể cô, cúi đầu, chạm trán mình lên trán cô, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, hơi thở nam tính vương vấn quanh chóp mũi của cô: “Tôi làm còn chưa đủ tốt à?”
Trâu Niệm giương mắt, lông mi chớp động... Lắc đầu.
“Nói chuyện.” Anh nhìn đôi môi hồng hào của cô.
Trâu Niệm xấu hổ lắc đầu: “Không phải làm chưa đủ tốt, mà là ngược lại, anh làm quá nhiều, cũng quá tốt rồi, thế nên tôi cảm thấy không chịu đựng nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-823.html.]
Cô không nói chuyện, là vì chỉ cần há miệng sẽ chạm phải môi của anh.
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, giọng nói trầm thấp mang theo một tia mập mờ. Bờ môi của người đàn ông lướt qua môi cô, nỉ non: “Không chịu đựng nổi thì cũng phải chịu đựng. Chúng ta đều sống ở thành phố B, nếu em nhẫn tâm nhìn tôi cả ngày uể oải, cả ngày đau lòng thì em cứ đối xử tàn nhẫn với tôi đi. Chúng ta thử một lần, xem rốt cuộc người nào không kiên trì được trước.”
Nhìn một người đàn ông trưởng thành đẹp trai như vậy trước mặt, nghe những lời thủ thỉ thắm thiết bên tai, làm gì có ai không kích động cơ chứ.
Nhưng mà, Trâu Niệm kích động thì cũng có kích động, nhưng phần lớn vẫn là xoắn xuýt và rối rắm. Cô hỏi anh, giọng nói nhỏ nhẹ, biểu cảm bình tĩnh, giống như hai người đang nói chuyện phiếm bình thường vậy: “Rốt cuộc thì chúng ta tính là gì của nhau?”
“Cùng loại với... Yêu đương.” Nguyễn Duật Nghiêu nhẹ giọng, sau đó hôn lên lông mi của cô. Trâu Niệm không trốn được, cánh tay của anh vẫn một mực giam cầm cô, giữ chặt vòng eo thon của cô.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được mà muốn thân thiết càng nhiều hơn. Anh cũng không biết cảm giác này có được tính là yêu đương hay không, anh thấy nó còn mạnh mẽ sâu đậm hơn cả tình yêu.
Hồi còn trẻ, anh cũng từng có tình cảm với thanh thuần với những cô gái nhỏ.
Nhưng mà, bây giờ anh đã 36 tuổi rồi, tình cảm càng thêm mãnh liệt, dục vọng l.à.m t.ì.n.h của anh đã không còn dành cho nhiều người nữa, mà chỉ dành cho một người phụ nữ duy nhất này thôi. Thế nên, loại cảm giác mà anh dành cho cô, là cùng loại với yêu, đúng không?
Nhưng mà, anh tự biết thân biết phận của mình, hiện tại anh không có quyền yêu đương.
Anh nắm tay cô cùng ngã xuống, không cho phép cô phản kháng. Anh cố gắng dành cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất, thậm chí còn cảm thấy hài lòng một cách vô liêm sỉ. Anh than thở rằng xung quanh Trâu Niệm có quá nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đây giống như một cơ hội mà ông trời trao cho anh. Anh tiếp nhận những nỗi bất hạnh của cô, xử lý chúng, dần dần biến chúng thành may mắn của mình.