Nếu như không có anh ở đây, cho dù cô có buồn ngủ díp mắt lại thì cũng không dám ngủ như thế này.
Nguyễn Duật Nghiêu không dám cử động, sợ làm cho Trâu Niệm thức giấc. Vừa rồi ngoại trừ lúc đi vệ sinh anh có thuận tiện hút một điếu thuốc thì những lúc ở trước mặt Trâu Niệm anh đều không rút thuốc ra, chỉ chăm chú để ý đến cô. Đây là một loại hưởng thụ... Cũng là một loại trách nhiệm.
Bên ngoài phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, tâm trạng căng thẳng của Trâu Niệm cũng lây sang cả anh, khiến anh cảm thấy như người ở trong phòng phẫu thuật kia cũng là người thân của mình vậy. Anh hi vọng cuộc phẫu thuật này có thể thành công mỹ mãn.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, cúi đầu nhìn Trâu Niệm đang ngủ trên đùi mình. Mặc dù cô đang ngủ, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại, lộ ra dáng vẻ lo lắng. Anh vươn tay khẽ xoa nhẹ vùng lông mày cho cô, cho dù cô ngủ thì cũng không thể nào yên giấc được.
Hơn mười một giờ, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn về phía cửa phòng, rồi lại nhìn Trâu Niệm đang ngủ...
Bác sĩ và giáo sư đi ra, thông báo với Nguyễn Duật Nghiêu: Ca phẫu thuật đã thành công.
“Cảm ơn.” Giọng nói của Nguyễn Duật Nghiêu rất trầm thấp.
Ca phẫu thuật đã thành công rồi, đây chắc chắn là tin tức tốt nhất dành cho Trâu Niệm.
Trâu Niệm nghe được tiếng nói của Nguyễn Duật Nghiêu thì tỉnh dậy, vươn tay dụi con mắt nhập nhèm. Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu thông báo với cô: “Ca phẫu thuật rất thành công.”
Thực sự thành công rồi!
Trâu Niệm tỉnh cả ngủ, trong lúc nhất thời, gương mặt của cô lộ ra vẻ kinh ngạc và dịu dàng vô cùng. Cô mỉm cười với Nguyễn Duật Nghiêu, sau đó ngồi dậy, đi về phía cửa phòng phẫu thuật. Lúc này mẹ cô được đẩy từ trong phòng ra ngoài, các y tá đứng xung quanh che chở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-821.html.]
Bác sĩ và giáo sư tháo khẩu trang xuống, nói với Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu ở cửa mấy câu.
Trâu Niệm chỉ biết mỉm cười nói lời cảm ơn, trong lòng cô kích động vô cùng, những lời khách sáo cảm ơn khác đều do Nguyễn Duật Nghiêu nói giúp cô.
Ánh mắt của Trâu Niệm vẫn một mực dõi theo mẹ mình. Mẹ Trâu được bác sĩ đưa đến phòng bệnh được chỉ định, bác sĩ nói tạm thời người thân vẫn chưa được phép vào thăm nom, ít nhất phải đến chiều mai mới có thể.
Có bác sĩ và y tá ở đây, người nhà bệnh nhân có thể yên tâm về nghỉ ngơi.
Mê Truyện Dịch
“Cô Trâu cũng mệt mỏi rồi, trở về ngủ một giấc đi, chiều mai lại quay lại.” Giáo sư nói với Trâu Niệm.
Một tay Nguyễn Duật Nghiêu đút vào túi quần, anh nghe giáo sư nói thế thì gật đầu một cái, tay còn lại ôm lấy vai Trâu Niệm.
"Cảm ơn giáo sư." Trâu Niệm cảm thấy rất quẫn bách, cô thế mà lại có thể ngủ thiếp đi như thế...
Bây giờ hai người có ở lại phòng bệnh thì cũng vô dụng, không được vào phòng, ở bên ngoài cũng chẳng thấy được gì. Bây giờ mẹ Trâu vẫn còn đang hôn mê, phẫu thuật não không thể so sánh với những loại phẫu thuật khác.
Lúc Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm rời khỏi bệnh viện thì cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi.
Hai người lên xe, trực tiếp tới thẳng khách sạn mà Trâu Niệm vẫn ở.
Ở trên xe, Nguyễn Duật Nghiêu không hề để ý đến tài xế, thản nhiên để cô dựa vào vai mình ngủ một chút.
Nguyễn Duật Nghiêu bảo tài xế hạ cửa sổ xe xuống. Anh và Trâu Niệm ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Anh châm một điếu thuốc, hút một hơi, khói thuốc vờn nhẹ, sau đó nhanh chóng bay ra bên ngoài cửa sổ.