Nguyễn Duật Nghiêu nghe điện thoại xong thì quay lại, tính tiền, sau đó nắm tay Trâu Niệm, dắt cô ra ngoài.
Thời tiết bây giờ khá nóng bức, nhưng Trâu Niệm lại không cảm thấy nóng bức chút nào. Cô ăn mặc một thân nhẹ nhàng khoan khoái, cô mặc quần đùi để lộ đôi chân dài trắng nõn, cộng với chiếc áo không tay, hai cánh tay trắng trẻo cũng lộ ra ngoài.
Cô ăn mặc như vậy, lúc này lại bị một người đàn ông mặc vest nắm tay lôi đi, nhìn cứ như là đưa nhau đi trốn vậy.
Trâu Niệm hơi không theo kịp bước chân của anh. Nguyễn Duật Nghiêu cao lớn như thế, chân dài như thế, anh nắm tay Trâu Niệm đi ở phía trước, Trâu Niệm đuổi theo hơi phí sức.
Cô khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông. Thân hình cường tráng nam tính của anh được bao bọc trong bộ vest đắt tiền. Trước kia, mỗi khi dựa vào anh thì cô đều cảm thấy rất an toàn, hôm nay cũng vậy, chỉ cần nhìn theo bóng lưng của anh thôi là cô cũng cảm thấy an toàn rồi.
Hai người cùng nhau trở lại bệnh viện.
Nguyễn Duật Nghiêu gặp được giáo sư, hai người nói chuyện với nhau khoảng chừng năm phút, tất nhiên là nói về chuyện cuộc phẫu thuật của mẹ Trâu Niệm. Trâu Niệm thì ở bên cạnh giường của mẹ, liên tục an ủi: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng hay sợ hãi gì hết, bác sĩ đã nói rồi, tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này rất cao, vị giáo sư này có tiếng ở bệnh viện Bắc Kinh lắm... Mẹ cứ yên tâm, con ở bên ngoài chờ mẹ đi ra.”
Tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi mẹ Trâu được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trâu Niệm đứng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, cô nhìn thấy đèn trong phòng sáng lên thì căng thẳng tới mức đứng ngồi không yên. Cô vô thức đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, chẳng mấy chốc đã va vào một người.
Nguyễn Duật Nghiêu đứng trước mặt cô, vươn tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngồi xuống, cùng nhau chờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-813.html.]
“Anh mau đi làm việc đi.” Trâu Niệm nói với anh.
Nguyễn Duật Nghiêu mím môi: “Lần này tôi tới đây không phải vì đi công tác.”
Mê Truyện Dịch
“...” Trâu Niệm cúi đầu, không nói được chữ nào.
Mặc dù cô đã đoán ra được, nhưng lúc này nghe được anh chính miệng nói ra, anh tới đây không phải vì đi công tác, không phải vì tới lo công chuyện, mà hoàn toàn là vì cô. Anh vì cô nên mới tới Bắc Kinh, cho dù Trâu Niệm không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác ngọt ngào cứ thế lan tỏa trong lòng cô.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, thời gian chờ đợi dài dằng dặc...
Trâu Niệm căn bản không sao ngồi yên được, ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm về phía ngọn đèn trong phòng phẫu thuật, cứ muốn đứng lên rồi lại nhịn xuống. Nguyễn Duật Nghiêu đứng ở bên cạnh cô, hai tay vẫn đặt lên vai cô, không cho cô đi lại lung tung, để cô an tâm ngồi chờ.
Đồng thời, anh cũng nói rất nhiều những lời an ủi cô.
Cuộc phẫu thuật đã tiến hành được một nửa rồi. Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ. Lúc này đã là tám rưỡi đêm, trong thời gian chờ đợi gần ba tiếng, ngoại trừ một lần đi vệ sinh thì anh gần như đều không rời khỏi bên cạnh Trâu Niệm.
Trâu Niệm ngồi mệt thì lại đứng lên đi lại một chút, đi mệt thì lại tiếp tục ngồi xuống. Cô cũng lo lắng anh sẽ mệt mỏi, kéo góc áo của Nguyễn Duật Nghiêu, ý bảo anh cũng ngồi xuống một chút đi.
Nguyễn Duật Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Trâu Niệm, vươn tay ôm lấy cô.
Đến gần chín giờ, Trâu Niệm đã mệt đến mơ hồ rồi. Cô nằm gối đầu lên đùi anh, cứ thế ngủ thiếp đi...