Sau khi gả qua đây, địa vị của cô ta trong nhà họ Nguyễn cũng không rõ cao hay thấp. Những người lớn tuổi trong gia đình đều coi trọng cô ta vì cô ta là con gái của thị trưởng, duy chỉ mỗi Nguyễn Ngọc Diêu thì coi thường cô ta, cũng không thích cô ta, vì vậy cô ta luôn đóng vai thấp kém chạy theo Nguyễn Duật Nghiêu ở trước mặt trưởng bối trong gia đình.
"Em không nói nhất định phải là em sinh con cho anh, nếu anh không thích thì để người phụ nữ khác sinh con cho anh, trước giờ em vẫn luôn nói như vậy, chỉ cần anh đừng làm chuyện đó." Trác Địch ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, tiếp tục nói: "Em sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì, chỉ cần đứa bé đó sau khi được sinh ra gọi em là mẹ, người phụ nữ sinh con cho anh đừng giành địa vị của em thì thiên hạ sẽ thái bình..."
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày: "Người phụ nữ khác?"
"Đúng..." Trác Địch nhìn thẳng vào người đàn ông có sắc mặt lạnh lùng: "Ví dụ như người phụ nữ mà anh thích, giống kiểu phụ nữ như cô Trâu đấy... em thấy cô ấy cũng không tệ, gen cũng tốt."
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu thất thần.
Trác Địch đến gần anh, kiễng chân, đặt tay lên vai anh, nói vào tai anh: "Duật Nghiêu, người phụ nữ như cô Trâu rất thích hợp sinh con cho anh, nghe nói cô ấy là người khá tốt, anh có thể yên tâm về phần gen..."
Môi cô ta cọ vào cổ áo sơ mi màu xám nhạt của Nguyễn Duật Nghiêu, để lại một vệt son nhàn nhạt.
Nguyễn Duật Nghiêu từng xem cô ta như em gái, lúc này anh cau mày, đặt tay lên vai Trác Địch, nói từng chữ một: "Trác Địch, đừng học cách ích kỷ như vậy, tuổi của em cũng không quá lớn, sự lương thiện của em đâu mất rồi? Trước hết, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ đề nghị nào của em, điều đó quá tàn nhẫn đối với một người phụ nữ, con của Nguyễn Duật Nghiêu tôi sẽ không sinh ra với kiểu dị thường như vậy."
"Vậy thì chuyện con cái phải làm sao đây?" Trác Địch hoảng sợ.
Bởi vì ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu quá nghiêm túc, đã từ chối hết tất cả những đề nghị của cô ta!
Nguyễn Duật Nghiêu cảnh cáo cô ta: "Đừng có nảy sinh ác niệm nữa, cũng đừng dùng những lời lẽ ác độc làm tổn thương những người không liên quan nữa, chuyện có con tôi tự sẽ cân nhắc, em không cần làm gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-803.html.]
"Em..." Ánh mắt Trác Địch lóe lên, không phục.
Cô ta nhìn bàn tay to lớn của anh ấn lên vai mình, lực tay cho thấy lời nói của anh nghiêm túc đến mức nào.
Cô ta là con dâu nhà họ Nguyễn, cô ta không thể sinh con, Nguyễn Duật Nghiêu đã giúp cô ta giấu chuyện này, có lẽ vì niệm tình đã quen biết từ lâu, dù không quen thân nhưng cũng là người quen.
Anh không phải là loại đàn ông so đo quá nhiều với phụ nữ, trong mọi việc anh luôn rất lịch thiệp với phụ nữ.
Anh biết người phụ nữ không thể sinh con sẽ đau khổ đến mức nào nên vẫn luôn giúp cô ta che giấu điều đó, sợ sau khi bị người khác biết được sẽ nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.
Cô ta không còn gì để nói, buồn bã rời khỏi Tập đoàn Nguyễn Thị, lúc này không còn cách nào khác, chỉ có thể về nhà bình tĩnh lại rồi mới nghĩ cách khác.
Trác Địch rời khỏi, trợ lý Đổng mới đi vào.
"Nguyễn Tổng, đã ký xong hợp đồng với bên Hồng Viễn rồi, chúng ta có cần theo dõi chặt chẽ hơn khi bên đó mua vật liệu không?" Trợ lý Đổng hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Cứ theo dõi."
"Vâng." Trợ lý Đổng chuẩn bị ra ngoài, Nguyễn Duật Nghiêu đã gọi trợ lý Đổng lại: "Chờ đã."
"Nguyễn Tổng còn gì dặn dò sao?" Cô ta hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu đang ngồi trên ghế làm việc, thân hình cao lớn đột nhiên nghiêng về phía trước, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đã quyết định rồi nói với trợ lý Đổng: "Tôi muốn lập tức bay đến Bắc Kinh."