"..." Nguyễn Duật Nghiêu im lặng.
Trác Địch lấn lướt: "Em đang hỏi anh đấy."
Nguyễn Duật Nghiêu trầm giọng nói: "Thang máy tới rồi."
"Sao nhanh thế?" Trác Địch thích dựa vào cánh tay anh, nhưng chỉ trong chốc lát.
Cô ta theo Nguyễn Duật Nghiêu ra khỏi thang máy, cùng nhau đi đến phòng bệnh của cha anh.
Trong phòng bệnh có khá nhiều giỏ trái cây, dù đã lấy đi một ít vẫn có người đưa tới, khi xử lý những chuyện này không có ai cảm thấy phiền phức, bởi vì địa vị của nhà họ Nguyễn trong những năm gần đây nên những chuyện như vậy rất thường xuyên xảy ra, dù là ở trong bệnh viện hay ở nhà, đều rất thường thấy những món quà được đưa đến tận cửa.
Ông cụ nhìn thấy vợ chồng cháu trai cùng vào phòng bệnh liền ho khan, lớn tuổi rồi cổ họng cứ khó chịu. Cũng vì ông cụ không chịu nghe lời khuyên của ai và cũng không để ai phải vì chuyện này mà lo lắng, nên ông cụ đã chọn dọn ra ngoài sống một mình, có bảo mẫu chăm sóc, mọi việc đều ổn, gia đình cũng trở nên hòa thuận hơn vì ông cụ dọn ra ngoài sống.
"Cha, cha cảm thấy thế nào?" Nguyễn Duật Nghiêu đứng bên giường bệnh hỏi.
Cha Nguyễn nằm trên giường bệnh, gật đầu với con trai tỏ ý không sao cả.
Lúc này bác sĩ đang ở trong phòng bệnh, nói với Nguyễn Ngọc Diêu: "Anh yên tâm, sức khỏe của ông Nguyễn rất tốt, mọi thứ đều ổn định, thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện mà không cần lo lắng gì nữa."
"Cám ơn bác sĩ." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Bác sĩ nhận lời cảm ơn này mà không bày ra vẻ khiêm tốn, người bác sĩ khen ngợi Nguyễn Duật Nghiêu vài câu rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Người ngoài đã rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà.
Nguyễn Duật Nghiêu tưởng rằng cha gọi mình và Trác Địch đến là có chuyện quan trọng muốn nói.
Thì ra là nhắc đến chuyện con cái.
Hôm qua ở chỗ ông nội, vừa nghe ông nội nói về chuyện con cái, bây giờ lại nghe cha nhắc đến, Nguyễn Duật Nghiêu cảm thấy áp lực rất lớn, chuyện sinh con đâu phải nói sinh là sinh chứ? Cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Hơn nữa, người phụ nữ sinh con với anh đang ở đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-801.html.]
"Sức khỏe của cha hiện giờ... sớm nắng, chiều mưa... Duật Nghiêu, con liệu mà cân nhắc..." Cha Nguyễn trên giường bệnh khó nhọc nói.
Ông cụ Nguyễn thở dài.
Mê Truyện Dịch
Những gì nên nói, tối qua ông cụ đã nói hết với cháu trai rồi.
Nguyễn Duật Đình là con trai trưởng của nhà họ Nguyễn, đã có một đứa con, là con gái, điều mà những người lớn tuổi trong gia đình mong chờ chính là sự ra đời của một đứa cháu trai họ Nguyễn.
"Con sẽ tranh thủ sớm nhất có thể." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Anh biết thực sự không thể trì hoãn được nữa.
Anh trai và chị dâu không thể sinh con thứ hai vì địa vị của họ.
Trác Địch cũng gật đầu, dùng giọng ngọt ngào hứa hẹn: "Cha, ông nội, chúng con sẽ cố gắng để có một đứa con càng sớm càng tốt."
Cô ta nói xong thì nhìn sang Nguyễn Duật Nghiêu ở bên cạnh.
Nguyễn Duật Nghiêu vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, không nhìn bất kỳ ai, đôi chân mày nhíu chặt, rõ ràng là những lời này của anh chỉ để ứng phó chứ không thật lòng có dự định sinh con!
"Cha, ông nội, hai người cũng phải đốc thúc Duật Nghiêu, con nghĩ anh ấy không mấy gì muốn có con." Trác Địch mạnh dạn nói.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn sang Trác Địch, anh không nói gì.
Trác Địch hít sâu một hơi.
Ông cụ Nguyễn nói: "Duật Nghiêu này, cháu phải ghi nhớ lời của cha và ông nội. Đừng chờ đến... một ngày chúng ta không còn sống nữa, không thể nhìn thấy được con của hai cháu..."
"Ông nội yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu." Nguyễn Duật Nghiêu cam đoan.
"Tự biết lo liệu là tốt rồi..." Ông cụ thở dài.
Cha Nguyễn nằm trên giường bệnh vẫn luôn nhìn theo con trai, ông ta quá mệt, không muốn nói nhiều, nhưng ông ta hy vọng con trai mình có thể hiểu được tấm lòng của những người lớn tuổi.