Trâu Niệm liền nhìn vào gương, sao sắc mặt của mình trông tệ thế nhỉ?
Soi gương xong, Trâu Niệm ngồi trước giường bệnh nói với mẹ: "Không có cãi nhau đâu mẹ, bên đó có dự án, con không ở đó, nếu Tô Chính Đông cũng không có mặt thì sẽ không được. Sắc mặt con không được tốt có lẽ vì hôm qua đi đường xa, ngủ cả đêm cũng không lấy lại sức được, lạ giường nên ngủ không ngon giấc, có lẽ ngày mai sẽ khá hơn."
Cô an ủi mẹ một lúc, mẹ cô mới xóa bỏ những nghi ngờ, trùng hợp lúc cô vào bệnh viện, Tô Chính Đông đã gọi điện cho cô, Trâu Niệm không thể tỏ ra lạnh nhạt ngay trước mặt mẹ nên cô đành phải kiên nhẫn nói chuyện với anh ta một lúc. Mẹ nghe thấy nên đã tin vào lời nói của cô...
Bên ngoài một căn biệt thự ở Thành phố B.
Xe của Nguyễn Duật Nghiêu dừng lại, đồng thời có một người đi ra khỏi biệt thự, Trác Địch mặc một chiếc váy màu vàng tươi, xinh đẹp như một bông hoa, nhưng lại không phải kiểu người Nguyễn Duật Nghiêu thích.
"Anh về rồi à, tối hôm qua ông nội chờ tin của anh đấy." Trác Địch nói.
Cô ta muốn đưa tay cởi áo vest của Nguyễn Duật Nghiêu nhưng anh đã khéo léo né được.
Trùng hợp ông nội Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy cảnh tượng này, ông cụ Nguyễn ho khan: "Tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Nói về mà lại không về."
"Cháu xin lỗi ông nội, tối hôm công ty có việc đột xuất phải xử lý, khi xử lý xong đã rất muộn, cháu sợ quấy rầy ông nghỉ ngơi." Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay đẩy xe lăn của ông nội.
Cháu trai đẩy ông nội ra ngoài đi dạo, bảo mẫu tự động tránh ra.
Trác Địch đi theo, Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu lại.
"Em vào trong trước đi, tôi có chuyện muốn nói với ông nội."
"Vâng." Trác Địch xoay người đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-791.html.]
Trác Địch quay lưng lại với hai ông cháu, cô ta nắm chặt ngón tay, trong lòng cảm thấy rất tức giận, vì sao cho đến ngày hôm nay Nguyễn Duật Nghiêu vẫn xem cô ta như người ngoài?
Sau khi hai ông cháu rời đi, cô ta quay người lại, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Nguyễn Duật Nghiêu, cau mày, mím chặt môi rồi nhắm mắt lại.
Bên ngoài biệt thự, Nguyễn Duật Nghiêu đẩy xe lăn của ông nội, hỏi: "Ông nội, hôm qua ông gọi cháu về có việc gì không?"
Ông cụ Nguyễn cất giọng với giọng điệu nặng nề: "Cháu cũng thấy được sức khỏe của cha cháu rồi đấy... rất không tốt, bệnh tim thỉnh thoảng lại tái phát, cháu cũng đã 36 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, sao không mau sinh một đứa con với Tiểu Địch vậy? Ông cũng đã hỏi Tiểu Địch, con bé nói là do cháu không muốn!!"
"..." Nguyễn Duật Nghiêu không biết nên giải thích thế nào.
Ông nội vẫn nhắc về chuyện sinh con, người cha đang đau yếu nóng lòng muốn bồng cháu, ông nội lại càng nóng lòng muốn có thêm một đứa cháu nhỏ trong nhà.
Về chuyện con cái, Nguyễn Duật Nghiêu vẫn chưa có suy nghĩ nghiêm túc, anh chưa từng tiếp xúc với trẻ con nên không có nhiều tình cảm với trẻ con, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con cái, thực sự không có khái niệm gì về trẻ con.
Ở tuổi 36, anh hiểu mình cũng nên có một đứa con.
Anh bị nhiễm tâm trạng sinh con này từ ông nội, bỗng nhiên anh chợt tưởng tượng trong đầu đứa con trong tương lai của mình sẽ là trai hay gái, liệu nó có đáng yêu hay không?
Mê Truyện Dịch
Sau khi gặp ông nội, chuyện sinh con đã khắc sâu vào lòng Nguyễn Duật Nghiêu.
Khi anh đang lái xe trên đường, nhìn thấy có người dắt theo con của mình, anh cũng sẽ mỉm cười và lơ đễnh trong giây lát, đây có phải do tâm trạng gần đây của anh có vấn đề gì không? Anh thực sự rất mong có được một đứa con.
Anh gọi điện cho Trâu Niên hai lần một ngày.
Một lần vào buổi sáng, dặn cô ăn sáng, khi thời tiết thay đổi, dặn cô nhớ mang theo dù khi trời mưa.