Sau khi lên xe, Trâu Niệm mím chặt môi, nhíu mày. Tâm trạng của cô u ám giống như thời tiết mấy ngày nay của Bắc Kinh vậy, ảm đạm vô cùng. Cô cứ ngồi trên chiếc xe mà Nguyễn Duật Nghiêu sắp xếp thì sẽ không nhịn được mà nhớ đến anh.
Anh thực sự vô cùng tàn nhẫn, từng giây từng phút đều giống như hiện hữu trong cuộc sống của cô, ở bên cạnh cô, khiến cô biết anh đã vì cô mà làm bao nhiêu là chuyện. Cô không thể không biết ơn anh, không thể không tìm cách để báo đáp cho anh.
Cô thiếu nợ anh nhiều như vậy, làm gì có tư cách để nói đến đạo đức lương tri chứ?
Đến trước cổng bệnh viện, cô xuống xe, bước lên bậc thềm vài bước rồi quay lại, chạy xuống nói với tài xế: “Nếu anh có việc gì thì cứ làm đi. ... Tôi không biết khi nào mới ra ngoài, không làm chậm trễ thời gian của anh nữa.”
“Cô Trâu lương thiện quá, cô cứ lo việc của mình đi, tôi không bận gì đâu, tôi là tài xế hai mươi tư giờ của cô.” Tài xế mỉm cười trả lời, hiển nhiên anh ta đang nghĩ Trâu Niệm là một phú bà giàu có quyền lực.
Trâu Niệm nghe anh ta nói vậy thì cũng không nói gì nữa, cô mỉm cười xấu hổ, sau đó đi vào trong bệnh viện.
Cô đi thẳng qua hành lang của bệnh viện, lúc này còn là sáng sớm, thế mà hành lang đã có một hàng bệnh nhân xếp hàng rồi.
Trâu Niệm đứng ở cửa thang máy chờ thang máy, thở dài một hơi. Vừa rồi tài xế còn bảo cô là người lương thiện, ha, thế nào gọi là lương thiện chứ? Cô cảm thấy mình chẳng hề lương thiện chút nào cả, có đôi khi còn có thể so với ma quỷ, nếu không thì sao cô có thể làm những chuyện sai trái như vậy được, bản thân cô biết rõ là sai trái, thế nhưng vẫn không nhịn được mà làm sai.
Thang máy đến nơi, Trâu Niệm bấm tầng mình muốn lên. Cô vừa bước ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Hướng Dương.
Trâu Niệm tìm một chỗ ngồi xuống: “Alo.”
Giọng nói của Hướng Dương ở đầu dây vang lên: “Niệm Niệm, tình hình thế nào rồi, em có bận lắm không?”
“Không bận, em chỉ hơi mệt thôi, bây giờ vẫn đang chờ kết quả phẫu thuật.”
“Đừng lo lắng, mấy ngày nữa là sẽ biết kết quả thôi mà, chị chắc chắn xác suất thành công sẽ là 100%!” Hướng Dương nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-783.html.]
Mê Truyện Dịch
“100%? Đến cả bác sĩ cũng không dám mạnh miệng như chị đâu.” Trâu Niệm mỉm cười.
“Chuyện kia... Hôm qua em đi vội quá, chị chỉ giúp em thu dọn đồ đạc chứ cũng không kịp hỏi nhiều... Đêm hôm đó em không về nhà, đã có chuyện gì xảy ra thế?”
“Em chỉ ngủ bên ngoài một đêm thôi mà...” Trâu Niệm chột dạ.
“Đừng có lừa chị, tối hôm đó chị gọi điện thoại cho em, là Nguyễn Duật Nghiêu nghe máy... Anh ta nói em ngủ rồi.” Hướng Dương tuôn ra một tràng như vậy.
Trâu Niệm lập tức hết đường chối cãi.
Cô đành phải cúi đầu thừa nhận: “Đúng vậy, em ở chỗ anh ta... Có phải em rất vô sỉ không?”
Hướng Dương thở dài: “Đừng nói bản thân mình thế, dù sao em cũng chỉ là một người bình thường. Con người ta không phải thần tiên, linh hồn không thể nào thuần khiết đến mức độ đó được.
Em đã rất tốt rồi, nếu như là chị, có một người đàn ông tốt như thế theo đuổi chị thì có khi chị đã nhào tới ăn người ta từ lâu rồi.”
“Đừng an ủi em nữa.” Trâu Niệm đang nói thì lại nhìn thấy giáo sư đi tới. Cô vội vàng nói với Hướng Dương: “Tôi về em nói cho chị sau, em cúp máy đây, giáo sư tới rồi.”
“Ừm.” Hướng Dương biết cô bận, cũng không làm phiền cô nữa.
Giáo sư gật đầu với Trâu Niệm một cái, Trâu Niệm hiểu ý đi vào phòng giáo sư.
Giáo sư nói năm ngày nữa có thể phẫu thuật, Trâu Niệm phải khuyên nhủ bệnh nhân để bệnh nhân thả lỏng bản thân, không cần quá lo lắng.
Trâu Niệm gật đầu, cô nhất định sẽ khuyên mẹ mình.
Buổi trưa cô ở trong phòng bệnh với mẹ, mẹ Trâu mơ hồ không rõ, hỏi cô sao Tô Chính Đông không tới, có phải hai vợ chồng cô cãi nhau không?