Quần áo tối hôm qua của cô đều bị anh cởi ra ở trên sofa ngoài văn phòng, cô sờ soạng khắp nơi tìm điện thoại di động để gọi cầu xin giúp đỡ, nhưng lại không tìm thấy điện thoại đâu.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy giọng nói của trợ lý Đổng.
Trâu Niệm bị dọa đến mức không dám thở mạnh, lập tức trùm chăn kín mít.
Cô nghe được tiếng bước chân của hai người, sau đó là tiếng cười nói của trợ lý Đổng: “Nguyễn tổng, sáng sớm nay tôi đã đưa ông cụ Nguyễn tới bệnh viện của cha anh rồi. Tinh thần của ông cụ rất tốt, mà bệnh tình của cha anh cũng rất ổn định.
Chỉ có điều, ông cụ Nguyễn nói là nếu anh có thời gian thì tới gặp ông cụ một lần, ông cụ có vài lời muốn nói với anh...”
“Ừm, chiều nay tôi sẽ tới gặp ông nội.” Nguyễn Duật Nghiêu trả lời.
Sau đó, trợ lý Đổng nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đi làm việc của mình.
Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại một mình Nguyễn Duật Nghiêu. Trâu Niệm đang định thử thăm dò nói chuyện một câu, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía này, là Nguyễn Duật Nghiêu đi lên.
Trái tim Trâu Niệm bắt đầu đập thình thịch.
Mê Truyện Dịch
Anh đi vài bước là tới, nhìn thấy cô đã tỉnh, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng vô cùng. Nguyễn Duật Nghiêu đưa cái túi trong tay cho cô: “Quần áo của em, sáng nay tôi đã liên lạc với bạn của em là Hướng Dương, cô ấy mang tới đấy.”
Hướng Dương mang tới, vậy thì chẳng phải là cô ấy biết tất cả mọi chuyện rồi sao?
Anh nói xong thì đi xuống dưới trước, để cô ở trên thay quần áo.
Trâu Niệm nhìn túi đồ mà anh đưa, bên trong có đủ mọi thứ, đến cả sữa rửa mặt mà anh cũng bảo Hướng Dương mang tới đầy đủ. Trước tiên cô chạy đi tắm một cái, sau đó nhẹ nhàng thoải mái mặc quần áo vào.
Lúc xuống lầu, tóc của cô hơi ướt một chút, nhưng mà anh không chuẩn bị máy sấy tóc, nơi này cũng không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-772.html.]
“Điện thoại của em.” Anh đưa điện thoại cho cô, đã chỉnh lại chế độ chuông.
Trâu Niệm nhận lấy, thuận tay kiểm tra một chút tin tức và lịch sử cuộc gọi. Cô chỉ thấy một cuộc do Hướng Dương gọi tới vào tối qua, sáng nay thì có một cuộc gọi cho Hướng Dương, ngoài ra không còn gì khác.
Cô thu hồi điện thoại di động, lúng túng nhìn về nơi khác: “Tôi đi trước đây.”
“Tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu.” Trâu Niệm lắc đầu: “Tôi về nhà lấy chút đồ, sau đó chuẩn bị tới Bắc Kinh luôn.”
Nguyễn Duật Nghiêu tiến lên một bước, nắm lấy eo cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh vang lên: “Em có muốn mang chút quần áo và đồ dùng cá nhân để ở chỗ tôi không? Lần nào cũng phải gọi người khác đưa đồ đến quá phiền phức.
Tôi có thể mua cho em, nhưng lại sợ không hợp ý em.”
“...” Trâu Niệm nóng mặt.
Cô vội vàng lắc đầu: “Không cần, chuyện tối hôm qua chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Anh nhẹ giọng hỏi, còn hôn lên môi cô một cái, lưu luyến không rời: “Không nỡ để em đi, sao chúng ta vừa mới ân ái được một lần thì em lại phải rời đi tận nửa tháng cơ chứ...”
Trâu Niệm không biết nên nói cái gì cho phải, cô không biết cái gì có thể trói buộc được mình.
Trước kia cô bị đạo đức trói buộc, không muốn phát sinh bất cứ quan hệ nào với anh; Nhưng bây giờ cô lại bị tình cảm khống chế, cuối cùng còn mất đi cả ý thức, luôn luôn trầm mê trong hương vị của anh. Anh vừa mới đến gần cô thì toàn bộ lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ.