Nam nữ rượu vào phát sinh quan hệ cũng không phải chuyện gì quá hiếm lạ.
Điều Hướng Dương lo lắng chính là, sợ Trâu Niệm sẽ đắm chìm vào trong vòng xoáy này... Tiền tài và quyền thế của Nguyễn Duật Nghiêu đối với những người phụ nữ làm công ăn lương như bọn họ mà nói thực sự vô cùng cám dỗ. Nhưng mà gia thế địa vị của Nguyễn Duật Nghiêu như vậy, người bình thường đều cảm thấy cao không với nổi, căn bản không thích hợp với Trâu Niệm. Không những thế, điều quan trọng là Nguyễn Duật Nghiêu đã có gia đình rồi.
Cô ấy sợ Trâu Niệm càng lúc càng lún sâu, mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng lại dần dần nảy sinh tình cảm. Nếu thực sự là như vậy, thế thì cuối cùng người chịu khổ chính mà Trâu Niệm.
Loại chuyện như thế này cho dù là xảy ra trên người Trâu Niệm, hay là trên người những người phụ nữ khác thì đều xoắn xuýt vô cùng. Một bên là người đàn ông trưởng thành vô cùng ưu tú, một bên là trói buộc đạo đức lương tâm, còn cả, tình yêu chậm rãi nảy mầm.
Nguyễn Duật Nghiêu đặt điện thoại của Trâu Niệm xuống, chỉnh thành im lặng.
Sau đó, anh tiện tay để điện thoại lên chiếc bàn cạnh tủ đầu giường.
Người đàn ông đứng cạnh giường, mặc độ âu phục lịch lãm. Dưới ánh đèn, gương mặt của Trâu Niệm trắng nõn dị thường, cô ngủ rất ngon, giống như là mệt mỏi lắm rồi vậy.
Nguyễn Duật Nghiêu đứng im nhìn chằm chằm Trâu Niệm nửa ngày, cuối cùng anh cởi áo vest ra, đặt ở cuối giường.
Anh vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống. Nguyễn Duật Nghiêu không chạm vào thân thể cô, sợ cô tỉnh giấc, anh vẫn mặc quần âu và áo sơ mi, chỉ đắp chút chăn mền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-771.html.]
Mê Truyện Dịch
Anh cứ thế mà ngủ, không dám ôm cô vào lòng. Nguyễn Duật Nghiêu sợ chuyện này quá đẹp, nếu như sau này không còn cơ hội như vậy nữa, anh sẽ không nhịn được mà tưởng niệm lại sự tuyệt vời của đêm nay.
Nguyễn Duật Nghiêu nhắm mắt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, gác một tay lên trán, lông mày khẽ nhíu lại, giống như đang suy nghĩ một số chuyện.
Trâu Niệm ngủ ngon lành suốt một đêm, không mộng mị gì.
Sáng sớm hôm sau, Trâu Niệm tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt đã phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Căn phòng này chủ đạo là màu trắng, chiếc giường mới tinh, đồ đạc đơn điệu.
Nhìn cửa sổ và trần nhà phía trên thì có vẻ như nơi này là một không gian giống như gác xép. Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía cầu thang có một chiếc gương lớn, phản chiếu lại hình ảnh dưới lầu. Nhìn thấy hình ảnh này, Trâu Niệm lập tức hiểu ra, nơi này là tầng trên của văn phòng của Nguyễn Duật Nghiêu, không gian nghỉ ngơi vô cùng thoáng đãng, xa hoa rộng rãi.
Cô nhìn chiếc gối mình vừa ngủ, bên kia có dấu vết của ai đó từng nằm. Nhưng cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả, cô không nhớ nổi đêm qua mình có ngủ chung một chỗ với anh hay không. Cô chỉ nhớ sau khi hai người làm xong thì cô mệt mỏi ngủ say như chết, không nhớ nổi lúc cô ngủ thì anh có làm gì cô không nữa.
Nếu không thì tại sao cô lại không có chút cảm giác nào?
Trâu Niệm cảm thấy vẫn còn hơi buồn ngủ, có lẽ là vì bầu không khí vô cùng thoải mái dễ chịu, thế nên Trâu Niệm lại một lần nữa nằm xuống. Cô vô thức vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết bên gối một chút, rồi lại vuốt nhẹ ga giường và chăn mền, hít sâu một hơi. Bên trên vị trí này còn có mùi của Nguyễn Duật Nghiêu, nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi.
Bây giờ Trâu Niệm lại phát sinh một vấn đề, cô không biết phải rời giường kiểu gì... bởi vì, cô không có quần áo mặc.