Nghĩ càng nhiều, tâm động càng nhiều.
Dù sao hai người cũng không có cách nào ở chung một chỗ, tại sao cô phải ngây ngốc khi tiếp xúc nhiều với anh chứ ?
Tiếp xúc nhiều, có lẽ hiện tại rất tốt, nhưng sau này, ngọt ngào sẽ biến thành con d.a.o hai lưỡi, từng nhát từng nhát cắt lấy máu thịt của cô, người đau sẽ chỉ là cô.
Lên xe taxi chuẩn bị về nhà.
Điện thoại di động trong tay vang lên, là Nguyễn Duật Nghiêu gọi tới, cô nhấc máy: ". . ."
"Đang ở đâu ?" Anh hỏi.
"Ra khỏi công ty rồi, đang trên xe taxi trên đường về nhà . . ." Cô nói.
Nguyễn Duật Nghiêu nhje nhàng “ừm” một tiếng rồi tiếp tục nói: "Em về nhà trước đợi tin tức của tôi, tôi có vấn đề cần xử lý bây giờ, chờ đến tối một chút, tôi sẽ liên lạc với em."
"Được." Trâu Niệm cúp máy.
Không còn cách nào khác, hợp đồng đang trong tay cô . . .
Hơn nữa ý của Nghuyễn Duật Nghiêu là nhất định sẽ tự mình tới tìm cô lấy, chuyện dự án này, Trâu Niệm cũng tò mò không biết rốt cuộc anh giấu trong lòng điều gì.
Vế đến nhà, Trâu Niệm chỉ có một mình.
Hướng Dướng ra ngoài hẹn hò rồi. . .
Không nấu cơm, một mình cũng không ăn hết. ngày mai đi kiểm tra hành lý một chút, những thứ nên cho vào đều cho vào rồi.
Pha một gói mỳ ăn liền, ngồi xem ti vi, ăn mỳ.
Đến hơn bảy giờ, vẫn không nhận được điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm đi tắm một chút, cả người cảm thấy khó chịu, tắm rửa xong thay một bộ quần áo, rồi nằm trên ghế sofa tiếp tục xem truyền hình.
Đến lúc có hơi buồn ngủ thì điện thoại vang lên.
"Dưới nhà trọ ?" Cô hỏi một chút, lấy tay chống vào ghế sofa để ngồi dậy, con mắt buồn ngủ không mở ra được.
Cúp điện thoại, liền cầm chìa khóa và hợp đồng chạy xuống tầng.
Nguyễn Duật Nghiêu cùng chiếc xe Land Rover đứng bên ngoài nhà trọ, đứng dựa vào thân xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-751.html.]
Nhìn thấy Trâu Niệm đi ra, anh dập điều thuốc lá đang hút đi . . .
"Vừa rồi đang ngủ sao ?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Trâu Niệm khẽ gật đầu, đứng ở trước mặt anh, cầm hợp đồng trong tay đưa cho anh: "Các anh muốn hợp đồng này . . . Nếu như cả hai bên đều không có vấn đề gì thì liên lạc lại để chúng tôi đi ký kết."
"Ừm." Anh tiện tay ném hợp đồng từ cửa sổ vào trong xe.
Trong lúc nhất thời, hai người lại không nói chuyện, dù sao vẫn sẽ có vẻ mập mờ.
"Dự án . . ." Trâu Niệm vẫn là lựa chọn mở miệng trước, chuyện này, nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng nhất định sẽ nghĩ đến.
Mê Truyện Dịch
"Tôi không muốn Tô Chính Đông cùng đi Bắc Kinh với em, đây là cách duy nhát để cản trở anh ta, dự án đối với anh ta, đối với Hồng Viễn mà nói, đều rất quan trọng." Anh nói thẳng.
Quan trọng đến mức độ nào, quan trọng đến mức cho dù Tô Chính Đông vô cùng muốn đi cùng cô đến Bắc Kinh, cũng không thể không buông xuống, để ở lại phụ trách dự án của tập đoàn Nguyễn thị này.
"Quá lãng phí rồi, trước đây anh nói, chuyện dự án, không cẩn thận . . ."
Nguyễn Duật Nghiêu cắt ngang lời cô nói, mắt nhìn thẳng vào Trâu Niệm: "Tôi sẽ để ý."
Nguyễn Duật Nghiêu tiến lên một bước, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang né tránh ngón tay anh: "Tôi cho cho phép em cùng Tô Chính Đông cùng nhau đi Bắc Kinh, lúc đó ở lại thành phố B tôi sẽ có cảm gicas khủng hoảng mãnh liệt. Chúng ta cùng nhau ở một chỗ hai lần, lần đầu có lẽ là tình huống suy nghĩ không bị khống chế, lần thứ hai là em cam tâm tình nguyện cho tôi.
Trâu Niệm . . . Giữa chúng ta phát sinh quan hệ như vậy, mặc kệ em nghĩ thế nào, tóm lại, tôi là để em trở thành người của tôi, bởi vì tôi là một người độc chiếm."
Anh đưa cánh tay đem đầu Trâu Niệm không dám ngẩng lên ôm vào trong lồng ngực.
Lồng ngực của người đàn ông, vô cùng ấm áp, vuốt ve cô, vô cùng nhẹ nhàng.
Có thực sự đáng để một người đàn ông khôn ngoan mạo hiểm mọi thứ để chống lại cuộc khủng hoảng trong mối quan hệ mà một mối quan hệ đó lại chưa nhận được phản hồi rõ ràng nên anh cứ như vậy tuyên bố độc quyền của mình theo cách này ?
Trâu Niệm vẫn bất động trong lồng ngực anh, thật sự không thể làm gì hay nói gì nữa, chỉ hỏi anh: "Có đáng không ? Sự khôn ngoan ngày xưa của anh đã đi đâu rồi, không cần thiết phải lựa chọn vì tôi mà mạo hiểm . . . "
"Làm sao biết có đáng hay không?" Anh hỏi, gió đêm thổi nhẹ nhàng, mùi thơm trên tóc cô, thậm chí cả mùi cơ thể trên cổ cô cũng bay vào mũi anh.
Anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, bờ môi chạm vào làn da mềm mại của cô, anh tham luyến tiếp tục hỏi cô: “Cuối cùng tôi làm việc này cho em có đáng không, Trâu Niệm, là em nói xem như . . ."
"Những gì tôi nói không được tính -----" Cô cố gắng dùng sức thoát khỏi anh.
Nhưng lại bị anh cau mày kéo cô lại, dùng tay ôm chặt lưng cô, ôm cô vào lòng, dùng bờ môi hôn cô mãnh liệt . . . Cơn giận trong phút chốc bùng lên khiến anh tàn nhẫn trước những yêu cầu của cô, thậm chí không dịu dàng. . .