"Hôm nay thật thần bí, có chuyện gì vậy." Cô quay đầu hỏi Hướng Dương.
Hướng Dương bỏ túi xách xuống, ngồi tựa trên ghế sofa, cười rất ngọt ngào: "Chị yêu rồi, cứ cho là yêu đương đi !
Là lần thứ hai anh ấy hẹn chị, có điều cũng không thổ lộ gì với chị . . . Nhưng chị cảm giác được, anh ấy muốn theo đuổi chị."
"Đáng tin không ?" Trâu Niệm hỏi.
"Cũng có thể." Hướng Dương thành thật nói rõ: "Hai ngày nay không phải chị vẫn luôn ở nhà bạn sao, người bạn này lo lắng sợ bạn trai cũ đến quấy rối nên đã gọi điện thoại để anh trai cô ấy tới, người đàn ông này . . . chính là anh trai của bạn chị . . ."
Trâu Niệm kinh ngạc rồi bật cười, chăm chú nhìn cô ấy: "Anh trai của bạn, biết tận gốc rễ rồi, vậy cũng rất đáng tin đấy chứ !"
"Đúng vậy !" Hướng Dương gật đầu.
Trâu Niệm trở nên cao hứng nên tiếng cười của hai người vẫn không ngừng được. . .
Trâu Niệm chuẩn bị ngủ, điện thoại di động bên cạnh gối vang lên, cô nhìn dãy số chạy trên điện thoại, cảm thấy cần phải nhận cuộc gọi này: "Cha anh thế nào rồi ?"
"Vẫn tốt, bệnh tình ổn định." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
"Ah." Trâu Niệm không biết nói gì.
Một lát sau, Nguyễn Duật Nghiêu mở miệng nói trước, giọng điệu nghiêm túc: " Em dự định ngày kia đi Bắc Kinh à? Trâu Niệm, tôi vẫn là nói câu kia, tôi không hy vọng em cùng đi với Tô Chính Đông.
Ngày mai trước mười hai giờ, nếu như em vẫn không thay đổi được ý nghĩ của anh ta, nhớ gọi cho tôi, để tôi nghĩ cách ngăn cản anh ta."
Lời nói này của Nguyễn Duật Nghiêu không hề giống như thuận miệng nói đùa, càng không đơn giản chỉ là lời nói suông thôi.
Cho nên hôm sau, Trâu Niệm đi tìm Tô Chính Đông.
Nếu như hôm nay có thể thuyết phục được Tô Chính Đông, vậy thì quá tốt.
Thật ra nếu như không có ý kiến của Nguyễn Duật Nghiêu, cá nhân Trâu Niệm cũng không muốn cùng Tô Chính Đông đi Bắc Kinh, tiếp xúc quá nhiều với người muốn ly hôn, như vậy cũng không phải tốt lắm.
Trâu Niệm càng lo lắng hơn chính là, tự mình không thuyết phục được Tô Chính Đông, mà Nguyễn Duật Nghiêu nói — — để anh nghĩ biện pháp.
Nguyễn Duật Nghiêu sẽ có biện pháp gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-731.html.]
Mặc dù không đoán được, nhưng trực giác của Trâu Niệm cho rằng, không tốt.
Cửa phòng làm việc mở toang, đây chính là cách thức làm việc trước giờ của Tô Chính Đông, bất cẩn, từ đầu đến cuối chưa bao giờ coi trọng công việc của mình.
Trâu Niệm gõ cửa.
Tô Chính Đông ngẩng đầu lên thì Trâu Niệm đã đi vào.
"Chuyện gì ?
Ngày mai chúng ta sẽ phải xuất phát đến Bắc Kinh, không phải hôm nay cô nên bận rội nhiều việc mới đúng sao ?" Tô Chính Đông ngẩng đầu hỏi cô, anh ta đang rất bận bịu, bởi vì ngày mai đi Bắc Kinh, muốn xử lý toàn bộ mọi chuyện để tránh mẹ anh ta lại nói này kia với Trâu Niệm.
"Tôi đến là để yêu cầu anh đừng đi cùng . . ." Trâu Niệm nói thẳng.
Nói xong, liền cúi đầu một cách không được tự nhiên.
Tô Chính Đông nhíu mày, ngón tay bỗng dưng ngưng lại trên bàn làm việc, không mấy vui vẻ hỏi cô: "Vì sao yêu cầu tôi không đi cùng ? Trâu Niệm, tôi là có lòng tốt, cô muốn hay không cũng phải nể mặt một chút ? Mẹ cô muốn chuyển viện từ bên này sang Bắc Kinh, thuận lợi đi đường thì tốt, lỡ như không thuận lợi cô ứng phó thế nào ? Một người phụ nữ có thể ứng phó được tất cả mọi thứ sao ? Trâu Niệm . . . Cô mới hai mươi ba tuổi, không phải ba mươi hai tuổi . . .Cô thật sự coi mình là hơn người rồi à ?
Lỡ có sơ suất gì, hối hận cũng không kịp !"
Mê Truyện Dịch
Tô Chính Đông nói những lời này, Trâu Niệm đều biết.
Đi cùng còn có người của bệnh viện, trên đường đi cũng sẽ có sự chăm sóc cho mẹ cẩn thẩn gấp bội lần, miễn là mẹ không sao, chuyện gì cũng đều không có.
Thật ra trên đường đi, mẹ có xảy ra chuyện gì, căn bản cũng không liên quan đế việc Tô Chính Đông có cùng đi đến Bắc Kinh hay không, chỉ là bên người có người, có cái để dựa vào mà thôi.
Trâu Niệm cảm thấy, hơn một năm trở lại đây, bản thân tuy mới hai mươi ba tuổi, thế nhưng đã rèn luyện tinh thần không cần dựa dẫm vào ai rồi.
"Người của bệnh viện sẽ có trách nhiệm." Cô nói.
Hai hàng lông mày của Tô Chính Đông nhíu lại, nhìn lấy Trâu Niệm một hồi lâu, đôi môi có hơi nhếch lên, cuối cùng vẫn không đồng ý, lắc đầu: "Ngày mai tôi nhất định sẽ cùng cô đi, đừng nói thêm gì nữa, cô không ngăn tôi được đâu."
Anh ta lại bắt đầu vùi đầu vào làm việc, tâm trạng trong chớp mắt trở nên vô cùng khó chịu.
"Anh vẫn luôn ép buộc tôi, từ khi bắt đầu quen biết đến bây giờ, có chuyện gì anh không ép buộc tôi không ?
Tô Chính Đông . . . Khi nào anh mới đối xử bình thường với tôi ?" Cô hỏi anh ta với tâm trạng có hơi khó chịu.
Lúc này, âm thanh bên ngoài cửa phòng làm việc vang lên.