Cả người cô bị tay anh giam giữ chặt chẽ, không thể động đậy dù chỉ một chút, ngón tay thon dài của Nguyễn Duật Nghiêu vuốt ve gò má cô, di chuyển xuống cần cổ trắng nõn của cô, lòng bàn tay và ngón tay chỉ hơi chạm nhẹ, sau đó quay mặt cô trở lại.
Nguyễn Duật Nghiêu kéo cô qua, nghiêng người lần nữa hôn cô, môi anh chạm phải sự ấm áp mềm mại trên môi cô, lập tức không thể kiềm nén không muốn thả cô ra, tay đặt ở eo cô, ngón tay người đàn ông cách lớp quần áo hơi mỏng, nắn bóp da thịt trên người cô... "Ưm..." Trâu Niệm không nhịn được than nhẹ lên tiếng.
Hai tay cô giữ chặt cánh tay anh những vẫn không thoát hỏi đòn tấn công của anh, mà ngón tay anh vừa đụng đến thân thể cô, cô lập tức run rẩy, cảm giác tiếp xúc thân mật tối hôm qua vẫn còn đọng lại trong người cô, bị anh lần nữa đánh thức, mùi hương quen thuộc của người đàn ông, Nguyễn Duật Nghiêu là người đàn ông đầu tiên của cô, cho nên lúc này trong lòng là một cảm giác khác.
Một người đàn ông mà cô muốn ở bên, lại không dám ở bên, thực tế cũng nói rõ lên rằng cô không thể ở bên anh!
Dù anh có tốt hơn nữa, cũng là của người khác!
Trong lúc Trâu Niệm mang theo những tâm tư phức tạp, không thể trốn thoát khỏi nụ hôn triền miên bá đạo của anh, điện thoại di động của anh reo vang, khiến cả chiếc xe chìm trong âm thanh chấn động này.
Môi hai người dính chung một chỗ, không tách ra.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu mở mắt ra, thở dốc, ánh mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm đôi mắt của Trâu Niệm, Trâu Niệm nhìn anh, sự hoảng loạn tràn đầy đôi mắt cứ vậy thể hiện ra...
Anh cầm lấy điện thoại di động, tay lại không thả eo cô ra.
"Có chuyện gì." Anh nghe máy, đặt ở bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-722.html.]
Bên kia truyền tới giọng một người phụ nữ: "Ba đột nhiên tái phát bệnh tim, đang trên đường đến bệnh viện, anh mau chạy tới đây đi, là bệnh viện thành phố —— "
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, cúp điện thoại, nói với Trâu Niệm: "Ba toi —— "
"Tôi nghe được." Trâu Niệm cắt lời anh, "Tạm biệt!"
Lần này cô cầm túi, thành công mở cửa xe, đứng ở trên đường chính đón xe, không hề nhìn người đàn ông bên trong xe thêm một lần nào nữa.
Rất nhanh, chiếc xe SUV màu trắng kia rời đi với tốc độ cực kỳ nhanh.
Lúc này Trâu Niệm mới dám nhìn sang, một khoảng đất trống ven đường, dường như vẫn còn dấu vết mà chiếc xe kia của anh từng đậu lại, ở trong mắt cô, thật lâu không biến mất. Điều này cũng khiến cô bi ai hiểu được một hiện thực tàn khốc, Nguyễn Duật Nghiêu đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là một người khách qua đường, giống như đêm qua, cảm giác hai người triền miên vẫn còn đọng lại trong trí nhớ cả hai, những sáng sớm thức dậy nhất định phải tách ra.
Nụ hôn mất khống chế mới vừa rồi, kết thúc với một cuộc điện thoại của vợ anh, ba anh tái phát bệnh tim, cô muốn nói với anh một câu: "Đừng lo lắng, trên đường lái chậm một chút, sẽ không sao đâu." Lời dặn dò đơn giản như vậy, cô cũng không có tư cách nói.
Một chiếc xe taxi dừng lại, Trâu Niệm mở cửa xe, bước lên xe.
Cô trở về chung cư, thay quần áo, sau khi tắm xong lau tóc nửa khô, vuốt tóc lên trên lộ ra cái trán, Hướng Dương lúc quay về thấy, vừa vào cửa đã kinh ngạc hỏi, "Trán em bị sao thế?"
"Vô tình đụng phải thôi." Trâu Niệm sờ sờ.
Không bị người khác nhìn thấy, sau khi đồng nghiệp nhắc nhở cô, cô đã đến phòng vệ sinh thả tóc xuống xõa ra, như vậy vừa lúc che được một khối xanh xanh ở một bên trán cô.