Trâu Niệm xuống giường, không quan tâm có phải mình đang không mặc quần áo hay không. Cô rất lo lắng đi đóng cửa lại, trong phòng ngủ lập tức tối lại, nhưng có thể nhìn thấy được bóng người, màn cửa sổ được kéo ra một nửa để ánh trăng chiếu vào.
Trước tiên cô tìm một bộ quần áo ngủ, khoác lên người để che đi dấu hôn. Dáng vẻ sau khi l.à.m t.ì.n.h và còn buồn ngủ khi vừa tỉnh lại cũng không khác biệt lắm...
Trâu Niệm mở cửa, nếu như không đi ra mà cứ ở giả vờ ngủ cũng không tốt lắm. Hướng Dương sớm muộn cũng sẽ gõ cửa đi vào.
Trâu Niệm đi ra ngoài nói chuyện với bạn bè mấy câu, đại khái là người bạn kia của Hướng Dương không dám ở nhà một mình, cho nên đến đây ở cùng Hướng Dương. Hướng Dương cũng không dám ở bên kia, nói là bạn trai cũ của người bạn này uống say lại đến cửa gây chuyện, họ vừa mới báo cảnh sát xong.
Hai người phụ nữ làm sao dám tiếp tục ở căn nhà đó?
Ít nhất thì ở nhà của Hướng Dương, vấn đề an toàn vẫn không tệ.
"Em mau đi ngủ tiếp đi, ngày mai còn phải đi làm." Hướng Dương nói.
Người bạn kia của Hướng Dương cũng nói: "Nhanh đi ngủ đi."
"Không sao, hai người có thể nói chuyện thoải mái, không phiền tôi đâu..." Trâu Niệm ngại ngùng nói.
Hướng Dương xua tay: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi, chị và cô ấy xem phim một lát, sẽ cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể."
Trâu Niệm trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, khóa trái bên trong.
Cô đứng ở cửa áp lỗ tai lên cửa nghe ngóng một lát, bên ngoài đang xem phim, âm thanh không lớn, nhưng hai người đang nói chuyện.
Cô vừa xoay người lại liền đụng phải lòng n.g.ự.c ấm áp cứng rắng của anh.
"Tối nay phải làm sao?" Nguyễn Duật Nghiêu tựa trán mình vào trán Trâu Niệm, bờ môi không khỏi hôn lên cánh môi cô lần nữa, thân thể trần trụi của anh dán và người cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm ý loạn tình mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-701.html.]
Cô nhỏ giọng nói: "Tôi đang nghĩ làm sao có thể để anh đi ra mà không bị phát hiện."
Anh cứ như vậy đi ra khỏi phòng, cho dù là anh đã mặc quần áo đàng hoàng rồi mới đi ra thì Hướng Dương và người bạn kia cũng nhất định sẽ hiểu lầm. Nói đến cùng, không phải Trâu Niệm không dám để Hướng Dương biết, người này là bạn thân nhất của mình. Cô ở cùng Nguyễn Duật Nghiêu một lần, bản thân cũng không rõ ý định ban đầu của mình có phải là báo đáp hay không, có phải vừa rồi cắn răng không thèm đếm xỉa mà cho anh một đêm này, xem như là trả món nợ ân tình hay không.
Ngoại trừ cơ thể của mình, cô cũng không có thứ gì giàu có.
"Hình như họ sẽ không nghỉ ngơi sớm như vậy đâu..." Trán Nguyễn Duật Nghiêu vẫn tựa vào trán cô, giọng nói trầm thấp. Có lẽ là do bên ngoài có người, ngón tay của anh vuốt ve bộ n.g.ự.c cô, hay tay cách lớp áo ngủ mà xoa nắn, anh cảm thấy bầu không khí này hết sức kích thích, bên dưới lại lần nữa cương cứng.
Bên ngoài có người, hy vọng anh đừng quá đáng!
Anh ôm eo cô, gặm cắn lên bờ môi đã bị hôn đến mất đi cảm giác của cô: "Không quay lại giường, tôi nhẹ một chút, sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào..."
Anh xoay người áp cô lên vách tường bên cạnh, đứng như vậy ấn vật thô dài lên nơi mềm mại dưới lớp áo ngủ của cô, dùng nơi sưng tấy của mình xoa nắn m.ô.n.g cô.
Hướng Dương và bạn của cô ấy đến nửa đêm mới nghỉ ngơi, vẫn luôn ở phòng khách nói chuyện.
Trâu Niệm không cho phép Nguyễn Duật Nghiêu hút thuốc, sau khi xong việc anh rất muốn hút một điếu, nhưng Trâu Niệm không cho anh hút, sợ bên ngoài ngửi thấy mùi sẽ nghi ngờ. Sau đó anh mở cửa sổ, đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Có lẽ là cô quá mệt, trước khi anh hút xong một điếu thuốc thì Trâu Niệm đã nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Hướng Dương gõ cửa: "Niệm Niệm, thức dậy đi, chúng ta cùng đi ăn sáng."
Trâu Niệm trên giường tỉnh lại, hơi động đậy một chút liền cảm thấy cánh tay của người đàn ông vắt trên eo mình. Cô xoay người, nhìn bộ dáng cau mày tỏ vẻ không vui của Nguyễn Duật Nghiêu, cô lập tức nói với Hướng Dương: "Chị... hai người đi ăn đi, em ngủ thêm một lát..."
"Đi cùng nhau đi, hôm nay sao em lại ngủ nhiều như vậy chứ." Hướng Dương nói.
"Em hơi đau đầu, bị cảm rồi. Em ngủ thêm một lát, hai người đi đi..." Trâu Niệm giải thích.
Cuối cùng Hướng Dương chỉ có thể rời khỏi cùng bạn mình.