“Nơi này có rất ít người đến uống trà, chủ yếu là bán trà.” Nguyễn Duật Nghiêu uống một ngụm trà, sau đó mới nói tiếp: “Tôi cũng xem như hiểu rõ em, sợ em nháo nhào lên với tôi, thế nên mới tìm một nơi yên tĩnh như thế này.”
Trâu Niệm im lặng, ha!
Chẳng lẽ anh nghĩ tìm một nơi yên tĩnh là có thể áp chế được tính khí nóng nảy của cô?
“Xin lỗi, tôi là ả đàn bà đầu đường xó chợ, nếu đã muốn cãi nhau thì không quan tâm địa điểm...”
Nguyễn Duật Nghiêu cười khẽ một tiếng, sau đó nhướng mày. Thân thể người đàn ông hơi ngửa về sau một chút, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà em lại hung dữ với tôi như thế?”
“Vợ của anh tới tìm tôi, ngay nửa tiếng trước. Cô ta có thể biết được chính xác vị trí của tôi, lúc đó tôi vừa mới từ trong bệnh viện đi ra... Điều này chứng tỏ không phải là ngẫu nhiên gặp được!” Trâu Niệm nói.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Trâu Niệm nhìn anh chằm chằm, không né cũng không tránh: “Cô ta bắt tôi phải thừa nhận là tôi có tình một đêm với anh! Cô ta còn thao thao bất tuyệt toàn bộ quá trình cô ta gài bẫy tôi như thế nào! Nói là muốn làm như vậy để ngăn chặn không cho những người phụ nữ khác quấy rầy anh.”
"Nguyễn Duật Nghiêu, tôi thực sự rất sợ hãi!
Vợ anh hình như đã đề cao tôi quá rồi, ít nhất thì cô ta đang nghĩ tôi giống như con át chủ bài vậy. Nhưng mà tôi có tài đức gì mà có thể một mình ngăn chặn những người phụ nữ khác không được tới gần anh chứ?” Trâu Niệm không thể nào tin nổi mà nói với Nguyễn Duật Nghiêu.
Nhắc đến đây là cô bắt đầu cảm thấy tức giận rồi, nhưng mà nơi này là quán trà yên tĩnh, cô cũng không dám lớn tiếng, sợ sẽ thu hút sự chú ý của mọi người ở đây!
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp, anh đang nghe đây.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-623.html.]
Trâu Niệm cảm thấy khó chịu với thái độ này của anh, nhưng cô vẫn nói tiếp: “Tôi không thừa nhận chuyện tôi và anh phát sinh tình một đêm, cho dù mọi chuyện là do cô ta sắp xếp thì tôi cũng không chịu thừa nhận!
Thứ nhất, tôi hi vọng anh cũng không thừa nhận chuyện này, mọi chuyện đã qua cứ để nó qua đi!
Thứ hai, tôi không biết anh và vợ mình bình thường chung đụng thế nào, anh có khi nào vô tình nhắc đến tôi hay không. Tốt nhất là từ giờ trở đi anh chú trọng lời ăn tiếng nói, đừng có nhắc đến tôi trước mặt vợ anh, tôi sợ cô ta ăn thịt tôi mất!
Thứ ba, con người anh nhân phẩm không tệ, các phương diện khác cũng đều rất tốt, nhưng mà anh lại cưới được một cô vợ rất kỳ lạ! Anh phải chú tâm quản vợ anh một chút...”
Trâu Niệm nói xong rồi.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, thân thể hơi nghiêng về trước một chút. Người đàn ông chống hai tay lên bàn trà, mười ngón tay thon dài giao nhau, đôi môi mỏng khẽ hé mở, nhìn Trâu Niệm: “Nói xong rồi à?”
"Ừm..." Trâu Niệm gật đầu.
Gương mặt Nguyễn Duật Nghiêu mang theo ý cười: “Em rất đáng yêu, lúc tức giận cũng rất xinh đẹp, có lẽ là thẩm mỹ của tôi có vấn đề.”
Trâu Niệm im lặng, anh đang khen cô đấy à?
“Tôi không đáng yêu được bằng vợ anh, tôi cũng cảm thấy thẩm mỹ của anh có vấn đề...”
“Em muốn nói tôi tìm vợ thẩm mỹ có vấn đề, hay là tôi thích em, thẩm mỹ có vấn đề?” Anh hỏi, ánh mắt tràn đầy sự mập mờ, cứ thế nhìn thẳng vào Trâu Niệm.