Trâu Niệm nhìn điện thoại di động, thực sự bó tay.
Trong lòng cô vô cùng tức giận, cô ta coi Trâu Niệm cô là cái gì thế? Một người phụ nữ thích làm nhân tình của người khác sao? Trâu Niệm không biết chuyện này là một mình Trác Địch quyết định, hay là đã thương lượng với Nguyễn Duật Nghiêu? Nếu như là tự Trác Địch quyết định, vậy thì hình như cô ta cũng không sợ Nguyễn Duật Nghiêu biết được.
Trâu Niệm tìm được số của Nguyễn Duật Nghiêu, bấm gọi.
Mê Truyện Dịch
“Tôi nghe.” Đầu dây bên kia, Nguyễn Duật Nghiêu vừa mới nói một câu thì đã bị Trâu Niệm cắt ngang. Cô nói liền một hơi: “Nguyễn Duật Nghiêu, bây giờ tôi nợ anh rất nhiều tiền, còn cả chuyện công trình kia nữa, nhưng tôi chưa từng hứa tôi sẽ lén lút qua lại với anh, thỏa mãn dục vọng của anh! Anh có biết nếu chúng ta ở bên nhau thì sẽ bị gọi là cái gì không? Ở trong mắt người khác, chúng ta sẽ là một đôi mèo mả gà đồng! Anh có vợ, tôi có chồng! Tôi thực sự rất cảm kích anh về chuyện của mẹ tôi, nhưng tôi sẽ không làm những chuyện trái với phòng tuyến đạo đức của mình. Bây giờ tôi phải tích đức, chờ đến khi nào cuộc phẫu thuật của mẹ tôi thành công, chờ tôi không còn nỗi lo về sau. Khi đó, những chuyện xấu mà tôi làm sẽ đổ báo ứng lên người một mình tôi chứ không liên lụy đến ai, khi đó tôi sẽ báo đáp anh!
Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ không bao giờ quên, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả nợ cho anh!”
Trâu Niệm còn đang nói nhưng đối phương đã cúp máy rồi...
Để điện thoại di động xuống, Trâu Niệm hít sâu một hơi, suýt chút nữa bật khóc. Không biết tại sao mà hết người này đến người khác lại coi thường cô như vậy, ở trong mắt Trác Địch, cô giống như không phải là con người! Không nhận được bất cứ sự tôn trọng nào!
Hơn mười phút sau, lúc này Trâu Niệm đã ngồi trên xe taxi rồi, lúc này Nguyễn Duật Nghiêu lại gọi điện thoại tới. Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm thấp: “Bây giờ em đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt đi, em nói cho tôi biết rốt cuộc em làm sao vậy, sao đột nhiên lại nói những lời đó?
Vừa rồi tôi cúp điện thoại là vì muốn cho em mười phút để bình tĩnh lại, sau đó nói chuyện với tôi.”
Nguyễn Duật Nghiêu là một tên đàn ông xảo trá âm hiểm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-622.html.]
Trâu Niệm không thích mọi thứ không rõ ràng, thế là cô nhanh chóng hẹn thời gian địa điểm, gặp Nguyễn Duật Nghiêu để nói rõ mọi chuyện.
Địa điểm là một quán trà.
Trâu Niệm không thích uống trà, cô cũng không có hứng thú làm quen với chuyện uống trà, nơi này tất nhiên là Nguyễn Duật Nghiêu chọn. Trâu Niệm vừa mới đến nơi thì đã được nhân viên phục vụ đưa tới trước mặt Nguyễn Duật Nghiêu. Khung cảnh ở quán trà này không tệ, cũng không có quá nhiều người.
“Ngồi xuống, uống chén trà trước đi.” Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Trâu Niệm lắc đầu: “Anh uống đi, tôi không thích uống trà.”
“Uống một ngụm, ép cho hỏa khí của em nguội đi rồi chúng ta nói chuyện.” Biểu cảm của Nguyễn Duật Nghiêu rất bình tĩnh: “Vừa rồi em mắng tôi, trong lòng tôi cũng rất sợ hãi...”
Anh đã nói đến thế rồi, nếu như cô còn từ chối nữa thì có vẻ như không thức thời. Trâu Niệm cầm lấy chén trà, uống một ngụm, cảm thấy khá ngọt, nhưng cô cũng không biết là trà gì.
“Sao lại hẹn nhau ở đây? Làm tôi nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.” Trước khi đến, Trâu Niệm còn dự định chất vấn anh một trận, nói đến đoạn kích động thì còn có thể làm ầm lên với anh!
Cô không biết Nguyễn Duật Nghiêu và Trác Địch ở nhà nói chuyện với nhau kiểu gì, chẳng lẽ trong lời nói của Nguyễn Duật Nghiêu mang hàm ý gì, khiến cho Trác Địch hiểu lầm, cho rằng cô và Nguyễn Duật Nghiêu có quan hệ mập mờ gì sao?