Anh đã kịp thời thu hồi lại câu nói cuối cùng. Anh đối với cô là thật lòng, nói như thế này thì đầy đủ quá, sửa thành đối xử tốt với cô là thật lòng thì phù hợp hơn. Anh đối xử tốt với cô, không hề có suy nghĩ nào khác.
Sau khi nói chuyện xong với Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm tạm biệt giáo sư, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Mê Truyện Dịch
Lúc ra đến cổng, Trâu Niệm lại gặp được viện trưởng.
"Viện trưởng Trịnh. . ." Trâu Niệm tiến lên chào hỏi.
Nếu như không phải tối hôm qua đã từng gặp nhau ở bữa tiệc, Trâu Niệm bình thường cũng không quá chú ý đến tin tức, càng không biết viện trưởng của bệnh viện thành phố là ai...
Viện trưởng dừng lại một chút, hàn huyên với Trâu Niệm vài câu.
Viện trưởng hỏi han tình hình của mẹ Trâu Niệm, Trâu Niệm nhanh chóng nói những gì giáo sư nói với mình cho viện trưởng nghe một lần.
Viện trưởng gật đầu: “Hãy nghĩ đến những gì tốt đẹp, giáo sư nói như vậy là có hi vọng rồi, tỷ lệ phục hồi rất cao...”
“Cũng phải cảm ơn viện trưởng đã sắp xếp chu đáo.” Trâu Niệm mỉm cười.
Viện trưởng lắc đầu: “Đừng khách khí như vậy, muốn cảm ơn thì cảm ơn Nguyễn Duật Nghiêu là được rồi. Tôi và cha cậu ấy là người quen của nhau, lúc trước tôi thiếu nợ ân tình của cha cậu ấy, bây giờ coi như trả lại được cho cậu ấy rồi... Nếu không phải cha của cậu ấy đến tìm tôi thì chắc là tôi cũng chẳng có cơ hội gặp Duật Nghiêu đâu. Tính cách của Duật Nghiêu cũng rất đặc biệt, không muốn tiếp xúc với những người chúng tôi...”
Trâu Niệm sửng sốt, không muốn tiếp xúc với những người này?
Người nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-603.html.]
Trâu Niệm nghĩ thầm, chờ sau khi ca phẫu thuật của mẹ cô kết thúc, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải mời bọn họ ăn một bữa cơm.
Viện trưởng nghe thế thì nhanh chóng trả lời, câu trả lời khiến Trâu Niệm ngây dại.
“Không cần mời đâu, mấy chuyện khách sáo đó chỉ để cho người khác nhìn thôi! Tại sao hôm qua Duật Nghiêu không cần quá khách sáo với vị giáo sư kia? Tại sao vị giáo sư kia lại yêu cầu bệnh viện Bắc Kinh thay đổi lịch trình của mình? Cô thực sự nghĩ là Duật Nghiêu có mặt mũi lớn như thế sao?”
“Duật Nghiêu làm trong lĩnh vực bất động sản, mặc dù cha và anh trai cậu ấy có tầm ảnh hưởng lớn trong giới quan trường, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến vị giáo sư ở tận Bắc Kinh kia cả. Cho dù là tôi đích thân nhờ cậy thì vị giáo sư đó cũng không mảy may để ý đâu.”
Viện trưởng duỗi mấy ngón tay ra, khoa tay múa chân một chút, nói với Trâu Niệm: “Duật Nghiêu cho vị giáo sư kia, ít nhất... Cũng phải là con số này!”
Trâu Niệm nhìn thủ thế của viện trưởng lập tức hít sâu một hơi.
Nếu viện trưởng không nói gì thì cô đúng là hoàn toàn không phản ứng lại được. Cô chỉ lo quan tâm đến tình hình của mẹ mình, sao lại không nghĩ đến chuyện phân tích kỹ càng các mối quan hệ chứ?
Mặc dù Nguyễn Duật Nghiêu lợi hại, nhưng mà không phải tất cả mọi người ở tất cả mọi tầng lớp đều có thể chịu ảnh hưởng của anh.
Hơn phân nửa là do anh dựa vào tài lực, mà chính anh cũng đã từng nói: Cái khác thì anh không có nhiều, chỉ có tiền là nhiều thôi!
Trái tim Trâu Niệm đột nhiên nhói lên một cái, anh vì cô mà sử dụng tiền của mình. Chắc chắn anh đã chi ra không ít tiền để mua thêm thời gian của giáo sư, chứ không thì giáo sư chắc chắn sẽ về bệnh viện Bắc Kinh theo đúng kế hoạch đã đặt ra từ trước.