Trâu Niệm dọn dẹp phòng khách và những nơi khác trong nhà, thật ra cũng khá ngăn nắp, nhưng với hai người phụ nữ sống trong căn hộ nhỏ này, trong mắt anh có vẻ chật chội.
Không biết cô đang thu dọn thứ gì, cô vào phòng ngủ khá lâu vẫn chưa thấy ra ngoài, Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trên ghế sofa, đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Em đang trốn tôi à?"
"Sao hả?"
Trâu Niệm bước ra ngoài giả vờ không hiểu...
"Phòng ngủ bừa bộn, nên tôi phải dọn dẹp một chút." Trâu Niệm nói.
Nguyễn Duật Nghiêu không vạch trần cô, anh nhướng mày, "Xem ra tôi không có cơ hội vào phòng ngủ của em... có thể rót cho tôi thêm một ly nước được không?"
"Được, sẽ có ngay..." Trâu Niệm đi vào bếp, mặt cô đỏ bừng, lẽ ra không nên nhắc đến phòng ngủ!
Khi cô bước ra, trên tay cầm một ấm nước nhỏ đứng trên bàn trà rót nước cho anh.
"..." Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô đang ở thật gần, cổ họng anh chuyển động, mím chặt môi.
Trâu Niệm ăn mặc khá kín đáo so với các cô gái khác trong tiết trời mùa hè này, trang phục cô mặc đều không hở hang, nhưng mặc dù trang phục của cô rất kín đáo, khi khom người rót nước như thế này, những gì nên lộ không nên lộ đều lộ ra hết.
Bộ n.g.ự.c đầy đặn kích thích đôi mắt anh bỏng rát, anh đã nhắm mắt lại.
Sau khi rót nước xong, Trâu Niệm không biết phải làm gì nữa.
Mê Truyện Dịch
"Em không định nấu ăn à?" Nguyễn Duật Nghiêu nhắc cô.
"Đúng rồi ha..."
Trâu Niệm gật đầu, cô đi vào bếp bắt đầu nấu nướng, bầu không khí thật quá ngột ngạt, khi cô cùng Nguyễn Duật Nghiêu ở riêng với nhau, ở nơi khác thì không cảm thấy gì, ở nhà thì không ổn, nhất là ở nơi mình đang sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-532.html.]
Lần này khác hẳn lần trước khi Hướng Dương có mặt, tóm lại là cảm giác rất kỳ lạ.
"Anh ăn cơm chưa?" Trâu Niệm ở trong bếp hỏi anh.
Nguyễn Duật Nghiêu đáp: "Vẫn chưa..."
"Vậy anh ở lại cùng ăn cơm nhé, nhưng anh đừng chê tài nấu nướng của tôi đấy, tôi chỉ nấu tạm được thôi." Cô không giữ anh lại ăn cơm thì cảm thấy cũng không phải phép, anh đã giúp cô nhiều lần như vậy, cô cũng phải bày tỏ một chút lòng biết ơn, như vậy trong lòng cô sẽ cảm thấy bớt áy náy hơn.
Đồng thời, cô cũng lo lắng không biết Nguyễn Duật Nghiêu vốn quen ăn đồ ở các nhà hàng lớn nổi tiếng, lỡ như anh không thích đồ ăn cô nấu thì sao?
"Tôi rất hân hạnh." Nguyễn Duật Nghiêu khẽ mỉm cười.
Điện thoại đổ chuông, Nguyễn Duật Nghiêu liền bắt máy.
Trợ lý Đổng ở đầu dây bên kia nói: "Nguyễn Tổng, tôi đã làm như lời anh nói, tôi đã gọi điện cho người ngày hôm đó, đã nhắn nhủ đưa dự án cho Hồng Viễn, sẽ ký hợp đồng với người tên Hướng Dương. Có lẽ người đó đã gọi cho Hướng Dương bảo cô ấy ra ngoài rồi..."
"Ừm." Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu.
Trợ lý Đổng không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại.
Nguyễn Duật Nghiêu đặt điện thoại xuống, uống một ngụm nước, nhìn về phía trước, anh rất hài lòng, một sự hợp tác để đổi lấy một lần anh được ở riêng với Trâu Niệm.
Đây là chuyện thứ yếu, chủ yếu là anh nghe thấy Trâu Niệm gọi điện cho Hướng Dương ở siêu thị nhỏ, có vẻ hai người đang bàn bạc tối nay ăn gì, vừa khéo Trâu Niệm đang mua thức ăn.
Nguyễn Duật Nghiêu đã lâu không ăn cơm nhà, anh không muốn gặp mặt Trác Địch, tối nay anh muốn thử tài nấu ăn của Trâu Niệm, anh tin mình không nhìn nhầm, Trâu Niệm có vẻ là một người toàn năng, luôn biết chăm sóc người trong gia đình.
Trước đây anh đã từng gặp Trâu Niệm, nhưng chưa chắc Trâu Niệm từng nhìn thấy anh, có vẻ như lúc đó là những ngày đầu mẹ Trâu Niệm vừa mới nhập viện.
Trâu Niệm đang ở trong bếp, điện thoại cô đổ chuông, là Hướng Dương gọi đến báo cho cô biết cô ấy đã đến nơi, lần ký kết này rất chính thức, dự án được trực tiếp giao cho cô ấy, hơn được đã ký hợp đồng xong xuôi, rất nhanh chóng!
Một số tiền hoa hồng đáng kể đã có trong tay...