Trâu Niệm cảm thấy cô rất trân trọng món đồ này.
Trác Đằng đi rồi, ra đi một cách rất đột ngột. Trừ chiếc ống tiết kiệm thạch anh và một đồng xu này ra thì dường như không để lại cho cô thứ gì.
Tô Chính Đông nhíu chặt mày.
Trong lúc nhất thời anh ta bị mẹ mình hùng hổ doạ người, Trâu Niệm thì một lòng muốn đi khiến anh ta phát hoả.
Anh ta không biết trong đó có chiếc ống tiết kiệm thạch anh đó. Ống vỡ rồi, Niệm Niệm rất đau buồn sao?
Tô Chính Đông bước qua.
Anh ta đứng sau Tô Niệm, giơ tay chạm lên mái tóc mềm mại của cô, “Xin lỗi, tôi không biết nó ở bên trong. Quên đi… đã một năm rồi…”
“Anh ấy là người tầm thường không đáng giá sao.” Trâu Niệm thấp giọng, nghẹn ngào nói.
Trâu Niệm nhặt đồng xu mới tinh đó lên, rồi dùng một cái túi đựng chiếc ống tiết kiệm thạch anh. Miệng túi không được buộc lại, dùng túi đựng chỉ là muốn cách ly chiếc bình với quần áo, nên mấy đồng xu lại rơi ra từ miệng túi.
Trâu Niệm cầm chiếc túi lên, bên trong chứa những mảnh vỡ của chiếc ống tiết kiệm, cô cầm chiếc túi đó đi.
“…”
Biểu cảm của Tô Chính Đông rất đau khổ.
Trịnh Lan gọi dì bảo mẫu ở dưới tầng đi lên thu dọn phòng, thu dọn từ trong ra ngoài!
Trâu Niệm đi xuống lầu, cô nghe thấy lời này. Có lẽ lời này là Trịnh Lan nói cho cô nghe.
Mê Truyện Dịch
Dọn dẹp từ trong ra ngoài là sỉ nhục người con dâu như cô, từ ngày cô bước vào cửa cho đến ngày cô rời khỏi cái nhà này!
Tô Chính Đông quay người muốn xuống tầng.
“Đi đâu!” Trịnh Lan ngăn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-521.html.]
“Con đi nói với Niệm Niệm vài câu——“ Tô Chính Đông gạt mẹ ra, trực tiếp mặc áo ngủ rồi đuổi ra ngoài. Trâu Niệm vừa bước ra sân liền bị một tay của Tô Chính Đông ngăn lại, anh ta ôm cô vào lòng.
“Đừng đi…” Anh ta thấp giọng thỉnh cầu.
Trâu Niệm lắc đầu, trong tay cô cầm một cái túi nhựa nhỏ. Cô tay không đến nhà này, tay không rời đi, không mang theo thứ gì.
Thân thể cô bị anh ta ôm chặt lấy, anh ta dùng lực rất mạnh khiến khi cô hít thở liền cảm thấy đau cổ họng. Cô khó khăn nói: “Chính Đông, chúng ta không có chút khả năng nào cả, ly hôn là con đường duy nhất.”
“Tôi không đồng ý ly hôn——“ Tô Chính Đông nhìn cô, viền mắt anh ta rất đỏ, anh ta hôn lên môi cô.
Tô Chính Đông không hôn sâu, sợ cô từ chối và chống lại, chỉ là môi chạm môi, ngửi hơi thở của cô mà thôi.
Ban đầu khi anh ta có suy nghĩ với cô, cho dù ra ngoài ăn cơm hay ra ngoài chơi, cô đều ngồi cách anh ta rất xa, xa đến mức khiến tâm trạng anh ta sa sút, bởi vì cô có bạn trai là Trác Đằng.
Vì vậy anh ta tiếp xúc không thành. Thỉnh thoảng Trác Đằng không có mặt, anh ta sẽ đến sớm hơn một chút, tạo cơ hội để ngồi gần cô, anh ta sẽ thường thất thần.
Anh ta ngồi cạnh cô, nhìn chằm chằm chiếc gáy trắng ngần của cô. Đặc biệt là khi cô cúi đầu nghịch điện thoại, anh ta có thể không cố kỵ mà ngắm nước da của cô, ngửi mùi hương toả ra từ trên người cô.
Anh ta cúi đầu, phát hiện cô đang nhắn tin với Trác Đằng, tâm trạng anh ta liền không tốt.
Yêu cô không có, muốn hận cô thì lại rất khó.
“Ly hôn với anh chính là ý nguyện từ khi tôi bắt đầu gả cho anh. Sớm hơn nữa là ý nguyện từ khi tôi biết anh muốn cưới tôi.” Trâu Niệm đẩy anh ta ra.
Tô Chính Đông, “…”
“Tạm biệt——“ Trâu Niệm liếc anh ta một cái, quay người rời đi.
Để lại Tô Chính Đông đang nhắm mắt, nắm chặt hai tay!
Cô đi ra khỏi biệt thự nhà họ Tô, đi rất xa mới có xe taxi.
Trâu Niệm đứng bên vệ đường, đợi xe taxi rất lâu. Trong tay cô cầm túi, cuối cùng đợi đến khi Hướng Dương gọi điện đến, hỏi cô đang ở đâu.
Cô nói ra vị trí, Hướng Dương đã đến rất nhanh.