Giọng điệu có chút sầu não nhưng cứng rắn của anh ta khiến Trâu Niệm cau mày.
“Tôi làm sao cơ?” Cô nghe ra gì đó, chất vấn anh ta: “Anh nói rõ ràng cho tôi! Tôi rốt cuộc làm sao cơ?!”
Thấy Trâu Niệm hỏi như vậy, bỗng nhiên biểu cảm của Tô Chính Đông lạnh nhạt, nhịn hồi lâu không muốn nói, không muốn cô biết. Tô Chính Đông cũng không muốn nói cho chính mình biết, trong lòng mình biết và chính mình mở miệng nói cho chính mình nghe, đó là hai loại cảm giác.
Anh ta lắc đầu: “Đều không quan trọng, tôi không để bụng!”
Mê Truyện Dịch
“Nhưng tôi để ý!” Trâu Niệm lớn tiếng hỏi anh ta: “Cái gì là tôi bẩn? Cái gì là tôi phản bội chồng tôi? Tô Chính Đông, anh không thể nói lời như vậy. Anh lên án tôi thì anh phải xuất ra chứng cứ! Nếu không lời này khiến tôi nghe thấy được tôi không phục!
Anh dựa vào cái gì mà bôi nhọ tôi ——”
“Bôi nhọ?” Tô Chính Đông bước lên trước một bước, đẩy cô về phía giường lớn, hai tay anh ta lập tức dùng sức nắm lấy đôi tay cô, đè cô lên giường. Anh ta dùng lực, khiến chiếc cổ trắng trẻo của anh ta nổi gân xanh. Một chân của Tô Chính Đông chen vào giữa hai chân của Trâu Niệm, đôi tay anh ta ấn hai tay cô lên chăn, mười ngón tay của anh ta cưỡng ép đan xen với mười ngón tay của cô: “Để tôi xem xem, cô có phải còn lần đầu đáng cười của cô hay không. Trâu Niệm, đây là cô chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng ——”
Anh ta cúi người, trực tiếp hôn lên cổ cô……
“Cút ra ——” Trâu Niệm giãy giụa, nghiêng đầu cắn lên cổ tay của anh ta!
Tô Chính Đông “xịt” rên một tiếng, nhắm mắt lại, thất vọng —— buông cô ra!
Anh ta l.i.ế.m đôi môi mỏng, chán chường đứng lên, yết hầu trượt lên xuống, nhìn chằm chằm Trâu Niệm đang hung hăng cắn chặt răng ở trên giường: “Làm gì, không dám nữa sao.”
“Dựa vào đâu anh nói tôi phải nhường?”
“Tôi là chồng cô ——”
“Chúng ta sắp ly hôn rồi!”
“Tôi không đồng ý!” Tô Chính Đông nói.
Trịnh Lan đi lên, giọng nói vô cùng không vui: “Mẹ ở dưới lầu nghe nửa ngày rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-513.html.]
Trâu Niệm không chào hỏi, chỉ yên lặng chờ bà mẹ chồng chỉ thị và răn dạy.
Tô Chính Đông nhìn về phía mẹ mình, nhíu mày: “Mẹ lên đây làm gì, con trai và con dâu nói chuyện, sau này, ngài là mẹ chồng thì đừng nên nghe……”
“Các con nói chuyện bình thường thì mẹ không quan tâm, nhưng đây càng nói càng kỳ cục!” Trịnh Lan trách cứ, ánh mắt cũng nhìn về phía Trâu Niệm: “Tôi không biết cô gả vào nhà này là có mục đích gì. Cả người cô đầy gai tiến vào cái nhà này, cô trách Chính Đông sao? Cô cũng không nhìn xem cô có đủ tư cách làm vợ hay không!
Chuyển đi thì thoải mái chuyển, lấy đồ đạc của cô là được rồi, lề mề cái gì, lề mề đến khi Chính Đông tỉnh dậy ngăn cô lại sao?”
Trâu Niệm: “…”
Cô đứng dậy, nhìn mẹ chồng: “Mẹ, con lề mề sao? Con bước vào đây còn chưa đầy mười phút, cãi nhau cả buổi với con trai mẹ. Trước khi vào cửa, ai nói cho con biết anh ta ở nhà không? Nếu biết anh ta ở nhà thì không nhất định con sẽ đến!”
Trịnh Lan không còn gì để nói.
Bà ta chỉ Trâu Niệm: “Đi nhanh đi --- Tôi lớn tuổi rồi, không muốn nghe cãi nhau trong nhà này!”
“…”
Trâu Niệm quay người, sắp xếp lại vali, chuẩn bị đóng lại rồi cầm đi.
“Tôi không cho cô đi ----” Tô Chính Đông cướp lấy vali của cô, hai tay anh ta cầm vali ném về phía cạnh giường, “Ầm” một tiếng, vali bị ném về phía xa.
Đồ bên trong đều rơi ra ngoài…
Quần áo, đồ dễ vỡ đều rơi ra.
Đồ vật vỡ nặng nhất chính là món quà cuối cùng mà Trác Đằng tặng cô, chiếc ống tiết kiệm bằng thạch anh. Bên trong ống có mấy đồng xu một hào, năm hào, lúc nhàm chán cô tiện tay cho vào.
Trâu Niệm bước qua.
Cô ngồi xổm xuống, gạt những mảnh vỡ ra, cô nhặt lên một đồng xu rất mới ở trong đó. Đó là đồng xu do Trác Đằng thả vào… Đó được coi như di vật của Trác Đằng.