Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 49:1

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:12:18
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hầu hết những người lý trí, người có suy nghĩ trưởng thành, cũng chỉ khống chế hành vi của mình mà thôi, còn bất cứ ai cũng không thể nào khống chế được trái tim mình.

Trâu Niệm có thể khống chế hành vi của mình không vượt quá giới hạn với anh, nhưng trái tim, lại không lừa được mình.

Trước một người đàn ông như thế, không rung động, vậy thì không bình thường!

Có điều không thích hợp, cô có chồng, anh có vợ, những điều tốt đẹp của đối phương, vĩnh viễn sẽ không thuộc về người kia.

"Đang nghĩ gì." Anh phá vỡ sự im lặng.

Mê Truyện Dịch

Trâu Niệm quay đầu nhìn anh: "Đang nghĩ, chắc phải đi mua vé số, mỗi ngày mua một ít, ngộ nhỡ trúng số thì tôi có thể trả tiền cho anh rồi, biết đâu còn dư chút đỉnh."

Hoàn toàn là những lời nói nhảm của Trâu Niệm, chỉ là để điều tiết bầu không khí mà thôi.

Nguyễn Duật Nghiêu nhắm mắt, đưa tay ra, khẽ chạm vào bàn tay không truyền thuốc của Trâu Niệm.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nơi mu bàn tay cô, không có ý vô lễ, chỉ là trấn an cô: "Đừng có áp lực, tiền của tôi em có trả hay không thực ra đều được.

Nếu cho phép, em hãy để tôi lén lút ở thành phố này....bày tỏ sự quan tâm của tôi dành cho em."

Trâu Niệm nghe câu "Em hãy để tôi lén lút ở thành phố này.....bày tỏ sự quan tâm của tôi dành cho em" này của Nguyễn Duật Nghiêu, trong lòng liền rùng mình.

Có một cảm giác khác thường nào đó lướt qua, cô cũng không rõ lắm.

Anh nâng cô lên rất cao, không có gì nghi ngờ, anh có năng lực cho cô nhiều sự quan tâm, quan tâm ở các phương diện, anh không bá đạo mặc kệ cô có chấp nhận hay không, cũng không tỏ thái độ kiêu ngạo khiến cô coi thường anh, mà là đang thương lượng với cô bằng giọng điệu như thế.

Anh rất mê người, trong lòng Trâu Niệm trước giờ chưa từng phủ nhận điểm này.

Ngoại hình phong cách, tiền bạc và quyền lực, những điểm mạnh anh sở hữu này là một khía cạnh mê người của anh, nhưng khía cạnh hấp dẫn nhất, không có gì khác chính là trái tim một người đàn ông như anh, anh rất chín chắn, suy nghĩ mọi việc đều chu toàn, có thể cho người khác cảm giác an toàn, dường như mọi thứ anh đều có thể sắp xếp cho bạn, chống đỡ cho bạn, dẫn dắt chỉ bảo bạn, đây chính là điểm mê người nhất của một người đàn ông trước mặt phụ nữ.

"Cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này, giảm áp lực cho tôi, tôi vẫn là cầu nguyện tôi trúng số đi, tôi thích thứ này giảm áp lực cho tôi hơn....." Lúc Trâu Niệm cười, thì cười với anh.

Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-491.html.]

Một lúc sau, Nguyễn Duật Nghiêu nâng tay lên, liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói: "Em ngủ một lát đi, còn nhiều thuốc như vậy, truyền xong tôi sẽ gọi em."

“……” Trâu Niệm mím môi.

"Đừng khách sáo với tôi." Anh nhấn mạnh lại lần nữa, trong mắt, là sự thành khẩn.

Trâu Niệm hít sâu một hơi, nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô chăm chú, rồi bỗng đứng dậy, ngón tay xinh đẹp nắm lấy mép chăn mỏng màu trắng, đắp lên cho Trâu Niệm, thấy cô mở mắt, anh nói: "Phòng bệnh vẫn luôn mở máy lạnh, sẽ có chút lạnh."

"......Cảm ơn." Cô vẫn còn nói.

Nguyễn Duật Nghiêu ngồi xuống, bắt chéo chân, Trâu Niệm nhắm mắt, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cô có chút không dám ngủ, lo anh một mình trong phòng bệnh sẽ nhàm chán.

Nhắm mắt một hồi lâu, Trâu Niệm cảm thấy buồn ngủ, sau khi cảm cơ thể có chút lạnh, lúc bận rộn sẽ không nhận ra, lúc này nằm trên giường, đắp chăn, ít nhiều cũng có chút cảm giác ấm áp, hơi ấm lên, thì cơn buồn ngủ liền ập tới.

Mở mắt liếc nhìn anh, anh đã thay đổi tư thế ngồi, mười ngón tay của Nguyễn Duật Nghiêu đan chéo vào nhau, chống khuỷu tay lên mép giường bệnh của cô, hai tay đan chéo đặt lên trán, anh nhắm mắt, đôi môi mỏng khẽ động, không biết đang nghĩ gì.

Trâu Niệm ngủ một giấc, giấc ngủ này, thời gian không lâu lắm.

Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy nước biển trong bịch truyền nước biển sắp nhỏ xong rồi, thì gọi y tá tới, sau đó cúi người nhẹ giọng gọi Trâu Niệm dậy một cách dịu dàng.

“Ưm.....” Trâu Niệm khẽ động, có cảm giác mơ màng khi vừa tỉnh ngủ trên mặt.

Nhìn thấy người cạnh giường là Nguyễn Duật Nghiêu, cô liền ngẩn người, sau đó khi nhìn thấy cô y tá và phòng bệnh, thì mới nhớ ra, mình đây là đang truyền thuốc ở bệnh viện, không phải ở nhà.

Sau khi rút kim tiêm ra, hai người cùng nhau rời đi tới bãi đậu xe dưới lòng đất.

Ra khỏi thang máy, đi vào cửa bãi đậu xe, Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu: “Không sao rồi, tôi đã hỏi rồi, Tô Chính Đông sớm đã rời đi rồi...”

“Ừm.” Trâu Niệm gật đầu.

Hai người cùng nhau lên xe, chiếc Land Rover màu đen chạy ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất của bệnh viện.....

Loading...