"Tôi ăn xong rồi..." Trâu Niệm ngẩng đầu nói. Quả thật nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Duật Nghiêu rất khó coi.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Đi thôi."
Vẫn là chỗ ăn cơm kia, không cần tính tiền.
Trâu Niệm đi ra ngoài cùng anh, một trước một sau lên xe. Trâu Niệm ngồi ở ghế lái phụ, cô nhìn thoáng qua ánh mắt của nhân viên phục vụ trong tiệm, làm cô cau mày. Như vậy dường như sẽ làm người khác hiểu lầm, hai lần đều cùng anh đến đây ăn cơm.
"Chuyện của giáo sư, nếu như bên kia đã quyết định xong, trợ lý của anh nói cho tôi biết là được, không cần phiền phức..." Trâu Niệm đang nói, lời nói phía sau lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh đánh trở về.
Trâu Niệm cúi đầu, thở dài một hơi.
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu âm trầm, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sườn mặt Trâu Niệm. Cô muốn xa lánh anh, nhưng đã xa lánh rồi sao?
Đã xác định phải dây dưa với anh... nếu như anh không thật lòng, sẽ không gặp mặt hết lần này đến lần khác, sẽ không làm cô mỗi một lần đều từ bất đắc dĩ đến không thể từ chối lời mời của anh.
Người đàn ông thu lại tầm mắt, khởi động xe.
Mê Truyện Dịch
Chiếc Land Rover màu đen chạy trên đường, trực tiếp chạy đến bệnh viện...
"Đây là?" Trâu Niệm không hiểu ý của anh, tại sao lại đến bệnh viện.
"Chỉ là bị cảm nhẹ thôi, không hề nghiêm trọng..."
"Không nghiêm trọng cũng là bệnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-47-1.html.]
Nghe giọng điệu vừa lạnh nhạt lại kiên định của anh, Trâu Niệm cảm thấy rất bất lực.
Xe dừng ở cổng bệnh viện, Nguyễn Duật Nghiêu nhìn xung quanh, cảnh giác nhìn xem có người sẽ nhận ra xe của anh. Anh không để ý đến bất kỳ lời dị nghị nào, chỉ là anh lo lắng cho Trâu Niệm không chịu được. Một người phụ nữ bình thường, không chịu nổi những lời lẽ dị nghị khó nghe.
Anh lái xe vào trong bệnh viện, đến bãi đỗ xe dưới hầm, là nơi bình thường không cho phép người nhà bệnh nhân đậu xe, trừ khi là người có thân phận đặc biệt hay ban quản lý bệnh viện mới được đậu.
Có rất nhiều người ở thành phố B nhận ra xe và biển số xe của Nguyễn Duật Nghiêu, bảo vệ ở lối vào bãi đỗ xe do dự một lát, liền cho vào.
"..." Trâu Niệm thở dài, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía trước. Lái xe vào trong, cô có hơi thổn thức, đây chính là quyền lợi của người có tiền, đồng tiền vạn năng.
Xe lái thẳng vào bên trong, tìm một chỗ đậu xe, anh tùy ý dừng lại.
"Xuống xe đi." Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu nói với cô.
Trâu Niệm mở cửa xe, cũng xuống xe...
Nguyễn Duật Nghiêu đi vòng qua phía trước xe, đang muốn đi qua đưa Trâu Niệm cùng đi vào thang máy bên kia, lại nhìn thấy một chiếc xe chạy đến, xe, biển số xe, vậy mà lại là...
"Qua đây, Tô Chính Đông đến rồi." Nguyễn Duật Nghiêu đột nhiên bắt lấy cánh tay Trâu Niệm, kéo cô ra phía sau cây cột. Đúng lúc có thể che lại cơ thể hai người.
"Tô Chính Đông?" Trâu Niệm hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu dựa người vào cây cột trong bãi đỗ xe, anh nắm một tay của Trâu Niệm, cẩn thận giữ cô ở trước người mình. Một tay Nguyễn Duật Nghiêu giữ lấy bả vai Trâu Niệm, đây là hành động bảo vệ rất thân mật và tự nhiên. Chỉ là hai người trong cuộc đang hồi hộp nhìn về phía chiếc xe của Tô Chính Đông nên hồn nhiên không biết.
Trâu Niệm cũng nhận ra xe và biển số xe của Tô Chính Đông, nhịp tim đập nhanh thình thịch, nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu, xe của Tô Chính Đông dừng lại, sau đó Tô Chính Đông mở cửa xe, vừa nghe điện thoại vừa xuống xe: "Vâng, con nói có thể làm được nhất định sẽ làm được..."
"Mẹ, Trâu Niệm là Trâu Niệm, đừng nhập làm một, mẹ nói đúng... người mà con cam tâm tình nguyện lấy về, làm sao có thể không tiếc chứ? ... Đừng nói nữa, đừng nhắc đến người không nên nhắc nữa, tâm trạng cũng bị mẹ nói đến hỏng bét rồi!"